179- 1- TRẠNG THÁI CƠ THỂ KHI NHẬP ĐỊNH
(tiếp theo
Pháp hành 13)
(0:00) Cho
nên nó có sự phản ứng. Cũng như bây giờ ai bóp mũi mình, mình giẫy giụa dữ lắm,
mình phản ứng để mình chống lại sự chết của mình.
Cho nên thí
dụ bây giờ người ta bóp cổ mình nghẹt thở không được, mình giẫy giụa, cho đến
cuối cùng mà mình giẫy không nổi thì mình mới chịu chết, chớ mình không có nằm
yên để người ta bóp mình chết đâu. Đó là một cái phản xạ tự nhiên của nó.
Thí dụ như
trên con đường mình đi ngang vầy, trời nhá nhem tối rồi, mình thấy một cái sợi
dây nó quăn queo giống như con rắn, mình đi vừa chợt thấy cái mình nhảy qua liền.
Nó không phải là có cái ý thức mình điều khiển, đó là phản xạ tự nhiên của cơ
thể của mình.
Cho nên vì vậy
đó mà cái pháp hướng của chúng ta truyền lệnh cho hơi thở tịnh chỉ, thì nó tịnh
chỉ như vậy, thì nó ngưng như vậy một chút, thì nó có cái sự phản xạ để nó bảo
vệ cơ thể nó. Bắt buộc cái pháp hướng nó giữ cho cái hơi thở phải tịnh chỉ dài
hơn nữa, thì cái tụi kia bắt buộc nó phải phản xạ, nó phải làm cho cơ thể nó sống,
tức là nó phải trỗi dậy nó hoạt động.
Cho nên đó
là những cái cách thức mà nó thay thế để cho cơ thể nó không bị chết, nó không
có bị hoại diệt cơ thể. Cho nên nó phải hoạt động, chớ còn không hoạt động thì
nó chết. Cho nên cái phản xạ tự nhiên của nó phải có khi cái tụi này bị cái
pháp hướng nó ức chế, nó làm cho cái tụi này ngưng đi, thì cái tụi kia phải phấn
khởi, phấn khởi tức là hoạt động trở lại.
Do như vậy
đó mà chúng ta nhập định mà chúng ta không bị hoại diệt cơ thể. Khi nó chịu hoạt
động thì hơi thở chúng ta mới tịnh chỉ hoàn toàn, lúc bấy giờ chúng ta mới nhập
được Tứ Thiền.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét