169- 10- TỨ CHÁNH CẦN KHÔNG PHẢI PHÁP MÔN THIỀN ĐÔNG ĐỘ
(40:59) Và
cũng do cái chỗ hỏi này mà Thầy xác định cái Tứ Chánh Cần và cái chỗ “chẳng
niệm thiện niệm ác” của Thiền Đông Độ, để thấy chỗ Tứ Chánh Cần nó khác cái
chỗ mà, chúng ta tu Tứ Chánh Cần nó khác cái chỗ “niệm thiện niệm ác”.
Bởi vậy hồi
nãy Thầy có xác định, cái Tứ Chánh Cần nó chỉ nói rằng pháp thiện và pháp ác,
chớ không nói niệm thiện niệm ác, đó thì nó có khác. Bởi vì lấy trong thập ác
và thập thiện, thì chúng ta cân ra thì chúng ta thấy, nếu thập ác có thì thập
thiện nó không có, mà thập thiện có, thì thập ác không có, chớ không phải chúng
ta giữ niệm thiện niệm ác.
Cho nên khi
đó chúng ta ly dục ly ác pháp thì chúng ta có Tầm có Tứ, có Hỷ, có Lạc, cho nên
nó có năm cái quả vị của cái trạng thái ly dục ly ác pháp, là có Tầm, có Tứ, có
Hỷ, có Lạc, và có Nhất Tâm.
Nhất tâm là
bây giờ các con thấy rõ ràng, bây giờ cái tâm của chúng ta đang ở trong một cái
trạng thái không có một cái niệm nào hết, hoàn toàn duy nhất có một cái tâm của
mình với cái trạng thái hỷ lạc của nó do ly dục sanh hỷ lạc. Đó là có cái nhất
tâm.
(42:24) Nhưng
mà trong cái nhất tâm đó nó có Tầm có Tứ. Khi nó khởi một niệm gì, là do cái niệm
thương đối với chúng sanh, cái tâm từ của nó mà, nó còn ở trong Tứ Vô Lượng Tâm
nữa. Cho nên cái niệm của nó không phải là gọi là cái niệm ác, giúp đỡ một cái
người khác đang gặp cái tai nạn thì đâu có nghĩa rằng nói đó là niệm ác được.
Mà bên Thiền
Tông thì khởi một cái niệm như vậy thì cái ý thức của họ không thanh tịnh, họ
không cho có cái niệm nào xen vào đó. Cho nên họ “chăn trâu”, họ “giữ ông chủ”,
hoặc là họ “tri vọng”, là có mục đích là không có niệm thiện niệm ác, nghĩa là
toàn bộ không có niệm thiện niệm ác.
Còn ở đây
chúng ta có niệm thiện được chớ đâu phải không. Cho nên trong bài “Song Tầm”,
song tầm tức là hai cái niệm song song với nhau, thì Đức Phật dạy chúng ta nên
diệt cái niệm ác, cái Tầm ác, chớ không phải là cái niệm.
Cái Tầm ác,
còn cái Tầm đây nó không phải là cái niệm, mà cái Tầm là cái sự suy nghĩ của
chúng ta, cái tư duy của chúng ta, gọi là Tầm. Còn cái diệt Tầm diệt Tứ thì diệt
cả những cái niệm vọng tưởng của chúng ta luôn hết, cả Tầm Tứ cũng không cho khởi
lên hết đó, thì không cho suy nghĩ hết đó, thì đó mới là Thiền Đông Độ.
Cho nên nó ức
chế mà không cho một niệm nào, không cho khởi một niệm nào ra phân biệt cái
này, cái nọ, cái kia. Còn ở đây chúng ta thấy cái sự đau khổ, chúng ta khởi cái
niệm, thấy đau khổ chúng ta khởi cái niệm thiện chúng ta giúp đỡ.
Đó thì học về
Tứ Chánh Cần mà không rõ thì chúng ta sẽ lầm nó là, coi như là tu theo Thiền
Đông Độ, tức là chẳng niệm thiện niệm ác.
Còn ở đây phải
biết phân biệt cho rõ, do cái chỗ biết phân biệt cho rõ đó, thì chúng ta mới thấy
được cái đường tu của mình nó rõ ràng. Mà nếu nó không cái rõ ràng thì chúng ta
sẽ lầm lạc, còn bây giờ nó rõ ràng rồi thì chúng ta không lầm lạc nữa, coi như
chúng ta tu Tứ Chánh Cần không phải là tu chẳng niệm thiện niệm ác.
Thì rõ được
như vậy thì chúng ta mới thấy rằng con đường chúng ta khác, không có giống cái
con đường của Thiền Đông Độ. Còn nếu không thì chúng ta lầm cái pháp này nó
cũng giống ở cái pháp Thiền Đông Độ, thì cái đó là cái hiểu sai.
(44:47) Cho
nên Thầy, do cái câu hỏi này Thầy muốn làm sáng tỏ thêm cái phần mình tu Tứ
Chánh Cần, để không có hiểu lầm lạc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét