168- 9- Ý THỨC THANH TỊNH KHÔNG NIỆM KHỞI SẼ RƠI VÀO ĐỊNH TƯỞNG
(34:51) Đó
thì cái câu hỏi mà của cô Diệu Quang hỏi cái chỗ này: “Ý thức thanh tịnh có
phải là Phật Tánh không thưa Thầy?”
Đúng là tại
người ta nhận cái ý thức thanh tịnh đó là Phật Tánh. Nhưng Đức Phật cũng đã xác
định rằng cái ý thức mà thanh tịnh đó không phải là Phật Tánh, không có phải là
Phật Tánh, mà Đức Phật nói rằng: Ý thức thanh tịnh nó sẽ đưa cái người đó đi
vào cái chỗ Không Vô Biên Xứ, đây là một cái bài kinh.
Vì cô Út hỏi,
mà Thầy thì sợ trả lời theo cái ý của mình, thì mọi người sẽ nghi rằng Thầy đặt
điều. Nhưng mà đây là cái bài kinh của Phật, cho nên Thầy có nhớ Thầy đọc ở
trong cái bài kinh đó, cái bài kinh đó gọi là “Đại Phương Quảng Kinh”, thì có một
người cư sĩ hỏi Đức Phật, cái ý thức thanh tịnh nó như thế nào đó.
Thì vị cư sĩ
đó hỏi: “Ý thức thanh tịnh không liên hệ với năm căn có thể đưa đến gì?”
Năm căn là gì các thầy và các con biết không? Năm căn là như thế nào, bởi vì ý
thức là có ý căn ở trong đó rồi, cho nên cái ý căn nó bỏ
ra. (36:04) Nó có sáu cái căn, mà ở đây chúng ta tính năm căn, là
nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý.
Nhãn là con
mắt chúng ta nè, nhãn căn là cái con mắt, mà nhĩ căn là lỗ tai chúng ta. Căn là
cái phần gốc của năm cái điều này, nó có năm cái: nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân,
phải không, bỏ cái ý đi.
Thì khi mà
chúng ta ngồi chúng ta chẳng niệm thiện niệm ác, thì cái ý thức của chúng ta
bây giờ nó đang ở trong cái chỗ không niệm thiện niệm ác, tức là nó thanh tịnh.
Nó thanh tịnh
không có liên hệ với năm căn, tức là nó nghe mà nó không phân biệt, cho nên ở
bên Thiền Tông Độ nói không phân biệt, nói vô phân biệt.
Nó thấy mà
nó không phân biệt, nó không nghĩ, nó không có khởi nghĩ rằng cái màu này màu
xanh, màu đỏ, màu vàng. Nó thấy màu xanh, màu vàng thì màu xanh màu vàng cũng
hay vậy chớ nó không có phân biệt. Nó nghe cái âm thanh đó trầm bổng thì nó
cũng không phân biệt, mà nó có nghe thôi chớ nó không phân biệt.
Cho nên lúc
bấy giờ, ở đây cái người cư sĩ này hỏi: “Ý thức thanh tịnh không liên hệ
với năm căn, nó có thể đưa đi đến đâu, đưa đến cái chỗ nào?”
Thì Đức Phật
trả lời: “Này hiền giả, ý thức thanh tịnh không liên hệ đến năm căn có thể
đưa đến Hư Không Vô Biên Xứ”. Hư Không Vô Biên Xứ, đó là cái câu Đức Phật
trả lời mà. Thầy nói rằng ý thức của cái người mà ý thức chẳng niệm thiện niệm
ác, sẽ lần lượt họ sẽ đi vào những cái định tưởng, thì Hư Không Biên Xứ Tưởng.
Các con nghe
Thầy nói, khi trước kia Thầy xác định như vậy, nhưng mà không đem cái bài kinh
để xác định. Hôm nay đem cái bài kinh của Phật để xác định cho các con thấy rõ
ràng là Thầy nói rằng: khi một người tu Thiền Đông Độ, thì họ do ức chế tâm họ
mà diệt Tầm Tứ, cho nên ý thức họ nó không có vọng tưởng, nhưng mà họ sẽ rơi
vào các định tưởng, Thầy chỉ nói vậy thôi.
Ở đây thì Đức
Phật xác định cho biết là ý thức thanh tịnh không liên hệ với năm căn nữa, tức
là vô phân biệt rồi, thì lúc bấy giờ nó sẽ đưa đi đến Hư Không Vô Biên Xứ, tức
là Không Vô Biên Xứ đó. Mà hư không là vô biên, thì lúc bấy giờ nó có thể đưa
đi đến chỗ nào nữa? Nó có thể đưa đi đến thức vô biên.
Cho nên Hòa
thượng Thanh Từ, khi mà tu Hòa thượng thấy cái tâm mình nó phủ trùm đó, là Thức
Vô Biên, cái biết nó phủ trùm đó, là Thức Vô Biên. Cho nên Hòa thượng lạc vào ở
trong cái “Thức Vô Biên Xứ”.
Mà Thức Vô
Biên Xứ thì tại vì nó có cái chữ “vô biên” cho nên nó sẽ đưa cái vị đó đi đến
cái chỗ “Vô Sở Hữu Xứ”.
Mà “Vô Sở
Hữu Xứ” thì họ ngỡ tưởng đó là cái chỗ “phản bổn hoàn nguyên” của họ
đó, chỗ mà không có xứ sở, không có tên, không có tuổi, không có vật gì hết,
hoàn toàn là không có một cái gì trong đó hết, thì đó là họ tưởng đó là cái chỗ
“phản bổn hoàn nguyên” của họ.
Nhưng mà họ
lạc vào ở trong ba cái xứ, ba cái định tưởng này, nếu mà họ tu đúng, họ rơi vào
chỗ này. Còn nếu họ không tu đúng, thì từ cái chỗ Không Vô Biên Xứ này, họ đã
tưởng mình đã phủ trùm nè, hay là Thức Vô Biên Xứ nè, họ đã tưởng mình đã phủ
trùm rồi.
Từ đó họ bị
các pháp tưởng, họ gặp các pháp tưởng, cho nên họ ở trong cái chỗ này loanh
quanh mà họ không ra được. Đây là một cái bài kinh của Phật đã xác định được
cái Thiền Đông Độ, nó đứng ở trong vị trí nó, ở chỗ ý thức thanh tịnh.
(39:34) Cho
nên Lục Tổ Huệ Năng nói: “Chẳng niệm thiện niệm ác, bản lai diện mục hiện tiền”,
tức là ý thức thanh tịnh chớ gì, nó chẳng có niệm thiện niệm ác. Mà bây giờ cái
ý thức của chúng ta, chớ đâu phải là tâm thức của chúng ta.
Còn một cái
người mà người ta nhập Tứ Thiền là cái ý thức người ta phải ngưng, và tưởng thức
người ta ngưng, cho nên người ta hết mộng, do đó cái tâm thức người ta mới đánh
thức dậy, cái Thức Thức nó mới đánh thức dậy. Vì vậy cái Thức Thức đó nó không
phải là ý thức thanh tịnh nữa.
Đó thì hôm
nay do cái câu hỏi của cô Út mà Thầy phải lật cái cuốn kinh mà trước đây Thầy đọc,
hồi sáng này Thầy phải đi tìm cái câu để mà đáp cho nó đúng với cái lý của đạo
Phật. Chớ còn Thầy nói nó chỉ rơi vào trong cái định tưởng thì cô Út hỏi Thầy,
Thầy cũng nói rơi vào trong định tưởng thì cô Út không tin.
Cô nói: “Thầy
nói vậy thì cũng chưa xác định lắm. Bởi vì cho nên Thiền Đông Độ con gặp khách
mà họ hỏi, thì coi như họ tự đắc chỗ này lắm, còn nói rơi vào tưởng như Thầy
thì họ cũng chưa tin Thầy đâu.”
Hôm nay thì
rõ ràng là lời của Phật đã nói chớ không phải là Thầy nói. Nhưng mà cái chỗ tu
và cái chỗ nói của Thầy qua kinh nghiệm của Thầy nó không sai với Phật. Đó là để
rồi sau này Thầy trả lời rất nhiều những cái điều kiện mà cô Út hỏi Thầy, Thầy
sẽ trả lời hết để làm sáng tỏ được cái con đường tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét