165- 6- TU CẦM CHỪNG THÌ CHẲNG ĐẾN ĐÂU, UỔNG CÔNG THẦY CHỈ DẠY
(22:04) Bây
giờ các con đã được học Tứ Niệm Xứ, từ lâu tới giờ nghe nói Tứ Niệm Xứ chớ chưa
biết phải không? Hôm nay biết rõ rồi, biết được cái vị trí, biết được cái chỗ
mà chúng ta tu tập.
Từ lâu chúng
ta tu chớ chúng ta chưa biết tu cái gì, làm cái gì cho nó tốt đó, phải không?
Các thầy cứ nghĩ rằng mình tu giải thoát sinh tử thôi, chớ chưa biết làm cái chỗ
nào mà cho nó giải thoát sinh tử, phải chưa?
Bây giờ Thầy
dạy Tứ Niệm Xứ mới biết cái được chỗ mà chúng ta làm chủ được giải thoát sinh tử
rồi đó, hiểu rồi phải không? Hiểu rồi thì tới đây phải nỗ lực tu, tu sao cho mà
vừa lòng Thầy, Thầy giảng Thầy mới không buồn.
Chớ tu mà Thầy
giảng hết sức như vậy, Thầy nói quá rõ như vậy đó. Phật dạy hồi xưa, thì ngày
đó các vị tỳ kheo trong thời đức Phật thì đã hiểu rồi. Nhưng mà từ khi Đức Phật
tịch rồi, thì không còn ai giảng nữa, cho nên không ai hiểu được cái pháp này hết.
Cho nên họ chỉ nói lớ quớ, lớ quớ vậy thôi chớ họ không biết đâu hết.
Bây giờ Thầy
đã dạy rõ rồi, thì do đó các con phải nỗ lực tu. Tu gì? Thầy nói quá mệt mà các
con tu không được là Thầy buồn khổ vô cùng.
Mà các con
tu được, tức là Thầy nói có mệt, bây giờ cái thân của Thầy bây giờ có nát đi nữa
Thầy cũng vui nữa. Bởi vì Thầy nói ra mà có người làm được thì Thầy sẽ chịu.
Cho nên các
con ở bên nữ các con cũng phải ráng, ráng đền đáp ơn Thầy chớ. Thầy nói hết
mình, từ lâu đến giờ Thầy chưa dám nói, Thầy không muốn nói. Mà bây giờ Thầy
nói là tại vì Thầy thấy Thầy tuổi già rồi, nay mai Thầy sắp sửa đi rồi, Thầy
thúc đẩy các con tu dữ lắm đó.
Mà nếu mà
các con tu chơi chơi thì chắc chắn là Thầy đi mất rồi, chừng đó đừng có nói uổng
quá Thầy không ở lại để mà dẫn dắt các con nữa.
Thầy biết chớ,
Thầy biết cái tuổi thọ Thầy bao lâu Thầy biết chớ, Thầy không biết sao được. Mà
Thầy không biết thì Thầy làm sao Thầy thúc hối mấy con, Thầy biết chớ! Mà sự thật
ra thì đối với cái thân của Thầy, Thầy có thể kéo thêm tuổi thọ Thầy thêm được,
nhưng mà kéo thêm làm gì cho nó khổ mấy con?
Nếu mà mấy
con không nỗ lực tu thì Thầy kéo thêm làm gì, ở đây mà cứ nuôi cơm mấy con
hoài? Lẽ ra mấy con lớn rồi phải mần nuôi cha nuôi mẹ, chớ sao lại để cha mẹ mần
nuôi con hoài? Cho nên các con phải nỗ lực tu.
(24:06) Đó,
Thầy nhắc nhở như vậy. Chớ Thầy biết cái tuổi của Thầy là tới đâu, Thầy biết
trước. Bởi vì mình tu mà mình không biết thì mình tu làm gì? Nhưng ai hỏi Thầy,
Thầy không biết gì hết, mà đối với mấy con Thầy nói vậy để các con biết.
Bởi vì Thầy
lo lắng cái này, lo lắng cái kia, lo lắng cái nọ, là Thầy đã biết cái tuổi Thầy
nó chỗ nào, chớ còn Thầy không biết Thầy lo đâu. Thầy nói ờ mình còn sống năm,
mười năm nữa chớ gì! Thầy không phải là kẻ mờ mịt đâu!
Thầy biết bữa
nào Thầy đi, ngày nào Thầy đi, tháng nào Thầy đi, năm nào Thầy đi, Thầy biết điều
đó hết, cái nhân quả của Thầy nó tới đâu Thầy biết. Nhưng mà Thầy muốn sống
thêm thì cái chuyện đó không phải là khó đối với Thầy.
Nhưng mà Thầy
muốn các con phải thực hiện đúng với cái nhân quả, để rồi cái sự ra đi của Thầy
nó cũng thanh thản. Nghĩa là Thầy làm xong cái nhiệm vụ với cái tuổi đời của
mình, đã đúng với cái nhân quả, Mà sanh ra làm người, nó phải có nhân quả tới
đó mà thôi, trả hết duyên nghiệp nó … (Không nghe rõ)
Còn bây giờ
kéo thêm, tức là mình kéo thêm cho cái thân nó sống thêm, để mà trợ giúp các
con để cho tu, cuối cùng thì các con lại dễ duôi. Các con lại nói Thầy chắc có
lẽ là sống một kiếp, hai kiếp, ba kiếp, năm kiếp, mười kiếp nữa. Mình sáu bảy
trăm tuổi, thì Thầy có thể ngàn tuổi cũng được, đâu có sao!
Cho nên các
con tu hoài, tu cầm chừng, tu cầm chừng, thì tức là không cái tới đâu hết. Cho
nên Thầy thấy được cái điều, mà Thầy biết, các con cũng phải nỗ lực thật sự.
Và hôm nay
Thầy dạy Tứ Niệm Xứ. Tứ Niệm Xứ các con đã rõ rồi, Thầy cái chưa giảng vào chi
tiết. Đây là mới là cái bảng tóm lược của Tứ Niệm Xứ, nhưng mà xác định được
các định của nó, tu tập được pháp nào ở trên đó rồi. Các con thấy chưa, phải rõ
không?
Các con biết
đặt cái pháp nào tu cái chỗ, cái xứ nào. Cái nơi đó, cái chỗ đó tu, mà muốn tu
cái chỗ đó thì phải cái pháp đó để tu, chớ cái pháp khác các con đặt tu không
trúng đâu.
Cũng như bây
giờ mình lấy cái bàn chải, cái thùng nước, mình chà cái cục gạch này cho sạch,
mà mình không lấy, mình lại lấy chuyện khác, thì mình lấy cái nồi cơm mình đem
mình đặt đó, thì nó còn dính lọ thêm chớ nó có làm sao sạch được. Nó trật đi.
Cho nên cái
bốn chỗ này Thầy đã đặt cho các con biết được những cái pháp để mà các con tu tập.
Mà các pháp đó thì có phải ngoài kinh sách của Phật không? Đâu có ngoài! Ông Phật
đã xác định được điều đó mà. Cho nên bây giờ ở trên đó mà Thầy dạy các con tu
thì cũng không có ngoài các pháp đó.
Bây giờ thì
gần 5 giờ rồi, thôi Thầy nghỉ các con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét