166- 7- CÂU HỎI VỀ PHẬT TÁNH - Ý THỨC THANH TỊNH, TRÍ TUỆ - THỨC, VÔ
MINH - CHÁNH TRI KIẾN
(26:28) Hôm
nay Thầy dạy tiếp tục Tứ Niệm Xứ. Bởi vì hôm kia đó thì Thầy mới chỉ đọc cái
bài tóm lược của Tứ Niệm Xứ, nhưng vì những cái câu hỏi của cô Diệu Quang mà Thầy
chưa trả lời hết, thì đình lại để trả lời cái những câu hỏi của thầy Chơn
Thành.
Cho nên cô
Út thì có hỏi những cái câu hỏi như thế này, nhưng mà Thầy chưa có trả lời,
nhưng mà có một câu nhằm thì nó vào ở trong cái bài học Tứ Chánh Cần.
Cái câu của
cô Út hỏi: “Ý thức thanh tịnh có phải là Phật Tánh không thưa Thầy?” -
Cái ý thức thanh tịnh có phải Phật Tánh không.
Bởi vì cô
thường nghe nói “chẳng niệm thiện niệm ác”, thì trong lúc cái ý thức của
chúng ta đang biết cái không có niệm thiện niệm ác, đó là cái lối của Thiền
Tông đó, thì cho nên cái ý thức mà thanh tịnh đó có phải là Phật Tánh không?
Hầu hết là
bên Thiền Tông người ta nói “chẳng niệm thiện niệm ác”, thì cái đó là
cái ý thức thanh tịnh, cho nên cô hiểu ngay được chỗ đó cô hỏi.
Thầy thì
cũng không có nghĩ đến cái điều này, nhưng mà cô lại hiểu rằng cái ý thức mình
không có phân biệt, không có nghĩ thiện nghĩ ác, thì cái đó nó có phải là Phật
Tánh đúng vậy không, hay là nó chỉ mới cái ý thức của chúng ta thanh tịnh thôi?
Ý cô hỏi như vậy đó.
Cá câu kế
thì cô hỏi: “Thế nào là sự sai khác giữa trí tuệ và thức?”
Cô Út cổ
cũng hay có cái sự suy tư, cỏ hỏi Thầy: cái trí tuệ là cái sự hiểu biết cái
này, cái nọ, cái kia, hay hoặc là người ta nói ra cái mình hiểu liền đó, thì có
trí tuệ. Nhưng mà cái thức nó cũng nằm ở trong cái chỗ đó. Đó thì các con với
các thầy phải suy ngẫm lại cái chỗ mà cô Út hỏi cái chỗ đó.
Thầy sẽ trả
lời, các con sẽ thấy trí tuệ với cái thức có khác nhau không.
Cho nên cô hỏi
trí tuệ với cái thức nó có khác nhau không, đó. Chớ không khéo thì chúng ta,
trong cái trí tuệ hiểu biết chúng ta muốn nói cái này kia, thì nó có cái thức
chớ, biết nó mới nói chớ không biết làm sao chúng ta nói?
Như vậy là
cái thức với cái trí tuệ này, nó một hay là nó hai, hay hoặc là nó, hai cái nó
hợp chung nhau lại để nó hiểu biết cái này, cái kia? Đó là cái ý của cô Út hỏi.
(28:53) Rồi
cổ hỏi kế nữa: “Thế nào là vô minh, mà thế nào là minh? Vô minh như thế
nào?”
Cô giải
thích thêm cái chỗ này để cô hỏi cho rõ ràng: “Vô minh có phải là không
hiểu gì hết, nghe ai nói gì mình cũng không biết hết, thì cái đó có phải là vô
minh không? Còn minh có phải là hiểu biết mọi thứ, cái gì mình cũng biết hết,
thì cái đó gọi là minh?”
Cô hỏi cái
đó phải cái đó là minh hay không, hay là minh như thế nào, mà vô minh như thế
nào?
Đó là những
cái. Cô hỏi câu kế nữa: “Trí tuệ có nghĩa như thế nào?”- Cái trí tuệ mình có
nghĩa như thế nào? Hồi nãy thì cô hỏi “Thế nào là sự sai khác giữa trí
tuệ và thức?”, bây giờ cô hỏi riêng: “Trí tuệ có nghĩa là như thế
nào?”
Đó thì coi
như là cô Út cổ cũng sâu sắc lắm, cổ cũng hỏi những cái hỏi mà nếu mà một cái
người thầy mà lơ mơ thì chắc chắn là cũng khó trả lời.
Ngay cả cái
chỗ câu hỏi mà cổ hỏi ý thức thanh tịnh, Thầy giật mình Thầy nói, đâu có ngờ từ
lâu tới giờ, người ta đâu có nghĩ rằng cái chỗ mà “chẳng niệm thiện niệm ác”
là ý thức thanh tịnh, chớ đâu phải là cái Phật Tánh, đâu phải là cái tâm thức của
chúng ta đâu. Nó mới có ý thức thanh tịnh thôi.
Rồi tưởng thức
nó cũng chưa thanh tịnh, cho nên nó còn mộng tưởng. Rồi ý thức của chúng ta nó
chưa thanh tịnh, cho nên nó mới nghĩ niệm thiện niệm ác, nó mới ham muốn cái
này cái kia. Mà bây giờ nó thanh tịnh tức là nó không ham muốn nữa.
Đó thì nó có
cái chỗ mà để Thầy sẽ trả lời với các con.
Cô còn hỏi
câu kế nữa: “Tu tập như thế nào mà Chánh Tri Kiến sanh khởi?”
Nghĩa là từ
lâu tới giờ mình cứ mình cũng hiểu biết cái này kia, mình cũng thấy cái đúng
cái sai, nhưng mà mình tu tập thế nào mà luôn luôn lúc nào nó cũng phải có cái
Chánh Tri Kiến sanh khởi, chớ còn nếu mà không có Chánh Tri Kiến sanh khởi thì
mình cứ giận hờn phiền não.
“Con dạy
hoài mọi người mà con thấy như là cái Chánh Tri Kiến họ không có khởi ra được,
cho nên họ không có giải thoát được tâm của mình.”
Đó là những
câu hỏi cô hỏi mà Thầy chưa có trả lời, vì mắc trả lời cho Chơn Thành. Cho nên
tiếp tục thì cô cũng sẽ hỏi những câu hỏi kế nữa, nghĩa là vấn đáp, vấn đạo, là
làm cho chúng ta rõ được cái con đường mà chúng ta tu tập, nó càng rõ hơn nữa,
còn nếu mà không có hỏi thì như chúng ta lờ mờ lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét