141- 7- TỨ NIỆM XỨ KHÔNG PHẢI LÀ TÊN PHÁP MÔN TU TẬP
(29:37) Cho
nên chúng ta học Tứ Niệm Xứ chúng ta phải hiểu được, rành cái chỗ này. Chứ nếu
mà học Tứ Niệm Xứ mà không rành thì chúng ta coi như là cái pháp Tứ Niệm Xứ,
cho nên người ta nói Tứ Niệm Xứ là “trái tim thiền định”. Có phải đặt
tên vậy trúng không? Các thầy thấy đặt cái tên đó đâu có trúng.
Bởi vì nó là
trái tim thiền định, mà thật sự ra, ở đây mình làm cho nó thanh tịnh, chớ nó là
trái tim cái thứ gì? Mà bao nhiêu thứ định mà đem đặt lên đây để mà tu nó chớ
đâu phải là nó là cái nhịp tim của chúng ta, để chúng ta thực hiện cái thiền định
của Tứ Niệm Xứ này đâu?
Nếu mà nói
như vậy thì Tứ Niệm Xứ là một cái loại thiền định để mà chúng ta để thực hiện
các cái loại thiền định cao, thiệt cao siêu của nó, nó là cái gốc, nó là trái
tim mà, cái nhịp tim, nhịp máu của chúng ta mà. Nhưng mà nói như vậy không có
nghĩa đúng đâu.
Bởi vì bốn
cái chỗ này là bốn cái chỗ ô nhiễm của một con người phàm phu tục tử. Chúng ta
muốn giải quyết cho nó thoát khỏi bốn cái chỗ ô nhiễm này để cho nó thanh tịnh,
thì chúng ta dùng các pháp Thiền Định khác mà đem về đây, để mà rèn luyện nó.
(30:44) Cũng
như bây giờ Thầy ví dụ để cho thấy, như cái nhà mình ở đây ne, cất lên bằng tầm
vông, trúc tre, nó xấu quá, nó không có đẹp đẽ. Cho nên từ đó mình mua những
cái mành bằng nylon, mình trang trí cho những cái cửa sổ, rồi cửa cái, để làm
hay hoặc là mua vài cái đèn như thế này để treo lên, để làm cho nó đẹp thêm,
cho nó coi được một chút, thí dụ vậy.
Thì cái kia
mình cũng phải đem những cái pháp khác để mà gọt rửa, để làm cho nó sạch ra. Bởi
vì, cũng như cái nhà mình đây bây giờ nó dơ, thì bắt đầu mình phải đem nước
mình rửa cho nó sạch. Chớ cái nhà dơ, rồi mình lấy cái nhà dơ này mình làm cho
nó nữa, thì nó dơ nữa thì sao?
Cho nên ở
đây mình biết cái nơi này nó đang bị bụi bặm, dơ bẩn, nó ô nhiễm, không có sạch,
cho nên mình mới lấy cái bàn chải nè, mình mới lấy cái thùng nước nè, mình mới
lấy xà bông nè, mình mới lấy thuốc tẩy mình đem vô đây nè, mình mới tạt nước,
mình rửa, mình cọ cái chỗ này cho nó sạch.
Thì cái chỗ
này đang bị cọ rửa sạch mà gọi nó là thiền định thì Thầy thấy, nó là thiền định
gì?
(31:46) Có
hiểu vậy thì mới biết được cái chỗ tu tập của chúng ta. Chính thân - thọ - tâm
- pháp của chúng ta nó đang ô nhiễm nè. Nó đang tham mê nè, nó đang giận hờn,
nó đang phiền não nè.
Mà bây giờ
nó đang nhiễm như vậy đó thì chúng ta phải lấy Định Niệm Hơi Thở nè, chúng ta lại
phải lấy định Chánh Niệm Tỉnh Giác nè, chúng ta lại phải lấy định Tứ Chánh Cần
nè, chúng ta phải lấy Định Vô Lậu nè, chúng ta lại phải lấy Sơ Thiền, Nhị Thiền,
Tam Thiền, Tứ Thiền nè, chúng ta mới đem nó để mà rửa nó làm cho nó sạch nó đi,
nhờ các thiền định này mà làm cho nó sạch đi.
Thì như vậy
cũng như là các thiền định này nó cũng như là cục xà bông nè, nó bàn chải nè,
nó bàn chà nè. Chúng ta chỉ còn có ra công mà chà cái nền này cho nó làm cho sạch,
vách này chúng ta chà rửa cho nó sạch.
Thì như vậy
rõ ràng là Bốn Niệm Xứ này nó có phải pháp chúng ta để tu đâu, mà nó nơi để
chúng ta chùi rửa cho nó sạch, bởi vì nó đang nhơ bẩn, nó đang ô nhiễm, có đúng
không? Thầy nói đây quý thầy cứ suy ngẫm có phải không?
Thân của quý
thầy hiện bây giờ, nếu mà nói là tui không ô nhiễm, thì tức là thanh tịnh rồi.
Mà thanh tịnh rồi thì cái thân của quý thầy nó đâu có còn bẩn thỉu như thế này?
Tức là nó đâu còn bất tịnh. Phải không?
Cho nên do
vì vậy mình mới xét cái thân mình nó còn bẩn thỉu lắm, nó còn bất tịnh lắm. Cho
nên mình phải còn gột rửa. Mà còn gột rửa tức là còn tu chớ gì! Cho nên phải lấy
cái pháp mà để gột rửa nó, mà cái pháp còn gột rửa nó thì tức là tu.
Cho nên ở
đây không thể nói là Tứ Niệm Xứ là pháp môn được. Mà Tứ Niệm Xứ là bốn chỗ để
chúng ta dùng các pháp môn khác để tu tập trên đó. Cho nên Thầy mới nói Tứ Niệm
Xứ nó sẽ xác định được các loại thiền ở trên đó. Trước kia Thầy có tuyên bố những
cái lời nói đó.
Hầu hết là
người ta giảng về Tứ Niệm Xứ, người ta không lột trần được cái này. Dường như
là Tứ Niệm Xứ là một cái pháp môn để tu chớ không là thấy nó được, ở trên đó nó
xác định được. Cho nên cái người mà giảng về cái Tứ Niệm Xứ họ không xác định
được các định ở trên Tứ Niệm Xứ. Như “ở trên thân quán thân” nè, tu cái định
gì? Họ không xác định được.
Mà họ xác định
được thì họ mới biết rằng cái thân này nó đang dơ bẩn cái này nè, nó đang nhiễm
ô cái này nè, thì bắt đầu mình phải đem cái định này, tức là cái bàn chải này,
cái cục xà bông này đem đến đây rửa nó, rửa cái chỗ đó cho nó sạch. Thì nếu mà
đem cái bàn chải, cái cục xà bông, rồi đem nước đến mà rửa nó, thì cái đó nó gọi
là cái tên gì? Rồi đem một cái vật khác để mà lau cho nó khô thì nó gọi là tên
gì?
(34:21) Đó
thì nó phải có cái tên. Thí dụ như trên thân quán thân nè, tu về nhân tướng,
thì nó là Định Vô Lậu, nó khắc phục tham ưu. Mà trên thân quán thân tu về hành
tướng ngoại thì nó có cái tên Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, trên thân quán thân tu
về hành tướng nội thì có cái tên là Định Niệm Hơi Thở.
Đó rõ ràng
nó xác định được cái định đem lại rửa sạch cho cái chỗ đó đó. Cái chỗ đó đang bẩn
thỉu đó, thì chúng ta sẽ rửa cho nó sạch. Mà rửa cho nó sạch, thì tức là nó phải
có một cái tên của Thiền Định đó, của cái pháp môn đó làm cho nó sạch. Thì như
vậy gọi là chúng ta đã hiểu được Tứ Niệm Xứ, còn nếu mà không thì chúng ta
không hiểu Tứ Niệm Xứ.
Bởi vì hầu hết
là từ xưa đến giờ các thầy, quý Hòa thượng họ thuyết giảng, từ Nam Tông cho đến
Bắc Tông mà thuyết giảng về Tứ Niệm Xứ, thì họ đều thấy Tứ Niệm Xứ là cái pháp
môn chớ không phải là cái Tứ Niệm Xứ là bốn cái chỗ để chúng ta đem các pháp
khác đến tu tập.
Đó. Bây giờ
thí dụ như một người mà họ lấy Tứ Niệm Xứ để niệm Phật, như Thầy dạy lấy thân
mà niệm Phật, tức là cái thân này nó đang ô nhiễm, đang bẩn thỉu, mà cái thân
Phật kia nó sạch sẽ, nó thanh tịnh. Cho nên muốn cái thân này cho nó sạch sẽ,
nó thanh tịnh như cái thân Phật, thì như vậy gọi là lấy thân niệm Phật, lấy cái
thân này niệm cái thân Phật, làm cho cái thân này nó giống như cái thân Phật.
Cho nên vì vậy
đó mà cái người niệm Phật là sẽ được giải thoát liền, cho nên gọi là Tứ Bất Hoại
Tịnh. Cái bài pháp này Thầy đã có giảng rồi.
Cho nên hôm
nay nói để thấy rằng, chúng ta bước vào cái Tứ Niệm Xứ chúng ta phải hiểu rõ được
cái vị trí nó đang bất tịnh, đang ô nhiễm, mà chúng ta dùng các pháp khác để đến
mà rửa, để chùi, để mà lau cho nó sạch, để mà quét dọn cho nó sạch bốn cái chỗ
này. Mà bốn chỗ này mà sạch rồi, thì đó là giải thoát.
Cho nên ở
đây chúng ta thấy rất rõ, nếu bốn chỗ này mà chúng ta không lìa xa ác pháp, thì
ngay đó là địa ngục.
(36:27) Nghĩa
là cái kiếp người của quý cô cũng như là quý thầy mà không lìa được ác pháp,
thì ngay đó quý thầy có buồn rầu, giận hờn, phiền não, ham ăn, ham ngủ, ham vật
chất, ham danh, ham lợi đủ thứ, nó làm cho quý thầy lăng xăng rất là khổ. Trái
lại các thầy lìa ác pháp thì nơi đó là Niết Bàn, tức là mình buông xả ra hết,
không còn một cái gì nữa, thì đó là mình được giải thoát.
Tất cả các
pháp môn của Đức Phật đều lấy bốn chỗ này thực hiện trên đó, tu tập, trau dồi,
rèn luyện và dứt bỏ. Bằng mọi cách làm sao bốn chỗ này xa lìa ác pháp và đoạn dứt
tận gốc rễ của ác pháp, khiến cho bốn chỗ này được toàn thiện. Khi bốn chỗ này
đã được toàn thiện thì đạo Phật gọi là thanh tịnh, gọi là giải thoát, gọi là Niết
Bàn.
Đó, toàn thiện
là nghĩa là không còn một chút nào mà ác ở trong đó hết, không còn một chút xíu
nào ác trong đó hết, dù là một chút xíu như là một cái đầu cọng tóc của chúng
ta, nó không còn một chút xíu nhỏ như vậy nữa, hay hoặc là như một hạt bụi rất
nhỏ, nó không còn có trong đó, thì gọi là toàn thiện.
Mà toàn thiện
thì nó là thanh tịnh, nó là giải thoát, nó là Niết Bàn. Nghĩa là bốn chỗ đó phải
đạt được cái chỗ toàn thiện. Thì đạo Phật đâu có khó gì đâu, chúng ta thấy đâu
khó gì, mà chính cái chỗ này nó mới là thiền định.
Bởi vậy người
tu theo đạo Phật mà không biết rõ bốn lãnh vực này, tu ngoài bốn lãnh vực này,
thì dù có tu ngàn kiếp cũng chẳng chấm dứt khổ đau và sanh tử luân hồi. Nghia
là mình tu hoài bốn chỗ này.
Cho nên cái
người mà xem nó là cái pháp môn để tu thì thử hỏi họ lấy cái Tứ Niệm Xứ này tu
cái chỗ nào để họ được giải thoát? Họ chỉ lý luận tôi phải quán như thế này, thế
khác, gọi là Minh Sát Tuệ chứ gì? Thì thực ra đâu có phải cái điều đó đâu!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét