142- 8- ĐẶT SAI PHÁP TU NÊN KHÔNG GIẢI THOÁT
(38:21) Cho
nên tất cả những cái thiền mà gọi là Minh Sát Tuệ, rồi thiền này, thiền nọ kia
đều là đặt ngoài cái vấn đè của thân - thọ - tâm - pháp của chúng ta. Mà khi họ
có đặt trúng đi nữa, ở trên đó họ tu, mà họ không có được xác định được cái vị
trí họ tu cái gì nữa, thì họ tu bậy rồi.
Bây giờ thí
dụ như Thiền Tông, họ đặt họ lấy cái tâm của họ nè, “biết vọng liền buông” nè,
họ lấy cái tâm, họ là giữ cái tâm họ nè, không có vọng tưởng nè, thì ngay đó là
họ cũng lấy cái tâm họ tu chứ gì? Nhưng mà họ không xác định được bốn cái vị
trí họ đang tu. Họ chỉ tu có cái tâm họ, thì họ có đạt được cái tâm họ giải
thoát, còn cái thân họ bỏ.
Cho nên họ
nói bây giờ thí dụ như, các pháp đến với họ, họ thấy toàn là huyễn giả. Đối với
trí tuệ của họ, bát nhã, thì họ thấy nó là không, không có vật gì mà hiện hữu,
không có vật gì mà nó thường hằng, cho nên họ thấy nó là vô thường.
Thì đó là
cái phần họ đứng ở trên góc độ của tâm, họ quét sạch cái tâm họ, chớ còn cái
thân, với cái thọ của họ đâu có sạch, cho nên cái đau của họ, họ cũng rên la
như thường, họ đâu có làm chủ được. Rồi cái thân họ, bây giờ bảo ngưng thở họ
cũng không làm được nữa.
Thì như vậy
họ chỉ tu có cái phần tâm. Mà bốn chỗ tu chứ, ông Phật dạy bốn chỗ Tứ Niệm Xứ,
mà họ tu có nhất xứ à. Nghĩa là họ lấy Phật Tánh, họ bây giờ “chẳng niệm thiện
niệm ác”, thì ở trong tâm của mình chẳng niệm thiện niệm ác, thì họ tu có một
phần đó thôi, mà họ làm chủ làm sao toàn diện được cái thân - thọ - tâm - pháp
của họ?
Cho nên cái
mà họ hiểu sai là vì họ đứng ở trên một cái góc độ của thân - thọ - tâm - pháp
họ tu có một cái mà họ tưởng là họ giải thoát toàn diện, làm sao được? Người ta
tu trong bốn cái này mà người ta còn chưa có giải thoát toàn diện, chưa có
thoát ra khổ, huống hồ là tu có một cái nhỏ của bốn cái chỗ này. Nghĩa là trong
bốn chỗ, chúng ta tu có một cái mà thôi, thì làm sao mà chúng ta thoát ra được?
Ở đây phải
rõ, trên bốn lãnh vực này, nếu đặt sai pháp cũng tu không thành tựu nữa. Nghĩa
là bốn cái chỗ này mà chúng ta đặt không đúng pháp. Nghĩa là bây giờ bốn chỗ
này đầu tiên chúng ta phải đặt pháp gì?
Tứ Chánh Cần.
Nghĩa là chúng ta phải dứt ác mà tăng thiện thì nó mới, bởi vì hiện bây giờ
thân - thọ - tâm - pháp chúng ta đang ở trong ác pháp, chớ đâu phải là thiện
pháp.
Nếu mà thiện
pháp sao người ta chửi mình giận, nếu thiện pháp thì nó đâu có giận ai đâu? Còn
này mình dễ giận, dễ hờn. Mà nếu nó thiện pháp sao cái thân này người ta đánh một
cái vầy mình biết đau? Nếu nó thiện thì nó đâu có đau, còn cái này nó không thiện
cho nên nó đau.
Nó nhiều cái
như vậy. Mình nói là các pháp đều thiện, vậy thì người ta ở ngoài người ta chửi
mình, tại sao nó thiện mà mình lại giận, thì nó phải là ác pháp, cho nên nó
chưa có thiện.
Cho nên vì vậy
mình phải tu để cho các pháp với cái tầm mắt của mình, với cái lỗ tai nghe của
mình, với cái ý của mình tiếp xúc với cái pháp đó, hoàn toàn người ta chửi mình
mà mình vẫn thấy thiện.
(41:08) Cho
nên ông Phú Lâu Na Đức Phật hỏi: “Người ta chửi mắng ông, thì ông nghĩ như
thế nào?” Thì ông nói “Người ta chửi mắng con thì người ta còn thương
con, người ta chưa có lấy gậy gộc người ta đánh con”.
Thì ông Phật
hỏi: “Người ta lấy gậy gộc người ta đánh ông, thì ông nghĩ như thế nào?”
Thì ông nói người ta đánh ông thì người ta còn thương ông, người ta chưa có lấy
gươm dao giết ông.
Thì ông Phật
nói: “Nếu người ta lấy gươm dao người ta cắt cổ ông, người ta đâm ông cho
ông chết đi, thì ông thấy như thế nào?” Nếu như vậy người ta cũng còn
thương ông, cho nên người ta mới giết cái thân này để cho ông được giải thoát,
thì người ta vẫn thương ông!
Cho nên Đức
Phật nói: “Được! Ông đi qua xứ đó độ người ta!” Tức là Đức Phật đã trắc
nghiệm được cái người đệ tử của mình xứng đáng làm một người đi độ chúng sanh rồi.
Còn mình
chưa có được. Người ta vừa nói cái gì đó mình giận, chưa có đánh mình đâu, chớ
phải đánh mình, mình còn giảy nảy lên, mình còn nằm đó mình đòi mạng, đòi thường
mạng với người ta nữa.
Cho nên do
những cái chuyện đó, vì vậy mà chúng ta phải thấy rằng cái chỗ thân - thọ - tâm
- pháp chúng ta phải thực hiện sao nó cởi bỏ được những cái này, thì chính là
những cái pháp Phật đã đặt ra để chúng ta tu tập ở trên bốn chỗ này.
Mà cái người
tu hiện giờ họ chưa biết bốn chỗ này, họ cứ ngỡ rằng Tứ Niệm Xứ là một cái pháp
môn. Cho nên hầu hết Thầy đọc lại các kinh sách của người ta triển khai những
cái pháp Tứ Niệm Xứ này, hầu hết đó là cái pháp tu của họ, chớ không phải là bốn
cái chỗ bất tịnh để mà chúng ta thực hiện các pháp khác.
(42:47) Cho
nên mười sáu cái loại định của Phật thì chúng ta đem áp dụng ở trên bốn chỗ này
hết, không có cái định nào mà chúng ta không có tu tập ở trên này.
Mà tu tập ở
trên này không có nghĩa là tu tập để cho cái pháp định đó nó trở thành cái định,
không phải đâu. Mà tu tập cho bốn cái chỗ này nó thanh tịnh, mà sư thanh tịnh của
nó tức là bốn cái chỗ này nó đạt được nhập định. Cho nên Phật nói: “Thân định
trên tâm”, mà “tâm định trên thân”.
Ví dụ, trên
bốn lãnh vực này, đặt pháp môn Tịnh Độ, niệm Phật A Di Đà để cầu vãng sanh Cực
lạc, Thiền Tông để ngộ Phật Tánh, Mật Tông để có oai lực thần chú v.v, thì các
tông phái này chưa rõ Tứ Niệm Xứ.
Nghĩa là người
ta nói rằng Tịnh Độ Tông nè, rồi Thiền Tông nè, rồi Mật Tông nè đều là pháp của
Phật. Nhưng mà pháp của Phật mà không hiểu Tứ Niệm Xứ thì đó đâu phải là pháp
Phật, đặt không đúng chỗ.
Mục đích ở
đây là đem các pháp môn trau dồi, tập luyện, làm cho bốn chỗ này thanh tịnh, vì
bốn chỗ này đang bị ô nhiễm, uế trược nên những pháp nào làm cho nó không còn ô
nhiễm, uế trược nữa, thì đúng Chánh Pháp của Phật.
Còn cái pháp
nào mà đem lên đó, mà không cái rửa sạch nó, mà lại còn thêm cho nó nữa. Thí dụ
như bây giờ Thầy niệm chú nè, Thầy có thần thông nè, Thầy có phép tắc nè, thì
cái tâm tham của Thầy nó lại lớn lên nữa.
Nó ham nữa,
nó thấy như vậy người ta phục mình, người ta ghê gớm, người ta thấy mình kêu
mây, hú gió, hóa lửa, phóng hào quang được, người ta sợ. Thầy niệm chú một cái
nó hiện ra đủ thứ, ai cũng mê hết, coi như Thầy là bậc giáo chủ rồi, người có đủ
thần thông rồi.
Nhưng mà
không ngờ nó lại làm cho Thầy lại thêm những cái ô nhiễm thêm. Từ đó người ta đến
người ta lạy lễ, cúng dường Thầy cái này cái khác, người ta sắm xe hơi này kia,
cái gì Thầy cũng chấp nhận, cái tâm của Thầy nó đâu có xả ly đâu, cho nên cái
gì cúng dường cũng chấp nhận hết.
(44:37) Người
ta cúng dường tiền nhiều thì cất chùa to tháp lớn. Xe hơi có, tiền có, rồi cái
gì cũng có, rồi bắt đầu bây giờ sao? Cái tâm dục nó phải sanh thì nó phải thích
phụ nữ. Từ đó ông giáo chủ nào cũng rớt ở trên thân phụ nữ hết ráo! Thì như vậy
là còn cái gì là gọi là thanh tịnh đâu! Cho nên từ chỗ thần thông nó mất tiêu
thần thông hết, không còn cái gì hết.
Cho nên báo
Công an nó thường đăng, giáo chủ này đến giáo chủ kia, Thầy có đọc cái tờ báo
Công an mà Phật tử đem về, nhắc đến cái vị giáo chủ của xứ sương mù ở Đà Lạt.
Thầy thấy ông ta cũng là từ cái chỗ mà ông có thần thông, nói cái chuyện quá khứ
xảy ra này kia. Cuối cùng ông rơi trên phụ nữ, rồi thì bắt đầu ông nói cái gì
cũng không trúng. Công an bắt, ông ta cũng không làm sao biết trước được, mất
các cái pháp mà biết cái chuyện xảy ra.
Cho nên tất
cả những cái đều bị ô nhiễm mà từ cái pháp tu sai lệch đó, đặt cái Mật Tông mà
tu, nó làm cho người ta có thần thông đó, để rồi người ta bị ô nhiễm lại còn ô
nhiễm nặng, bẩn thỉu lại càng bẩn thỉu nặng hơn nữa, ô trược lại càng ô trược
hơn nữa!
Còn Tịnh Độ
thì như Thầy đã nói, mơ hồ, trừu tượng, một cái thế giới siêu hình mà chưa hề
có ai đi hết, mà ở đây cứ chổng khu tin rằng có. Cho nên gia đình ai có người
chết thì chổng khu rước thầy chùa đến tụng niệm, cho cầu về đó. Ông nội ông về
đó thì chắc ông Phật Di Đà mà có thật, ổng cũng chạy về cái trần gian này, ổng
kêu công an lên trển còng đầu giùm mấy cái ông đó kéo về đây làm phước!
Thực sự như
vậy mà, chớ làm sao chịu nổi! Ở đây cái tâm tham chúng ta tham quá trời quá đất,
tìm nhiều cách đủ cách mà tham ô đủ cách mọi thứ. Mà giờ cứ ai cũng đụng cái rước
ông thầy chùa để cầu để về trển, ai cũng cầu về được hết ở trển là chắc chắn
cái xứ đó nó thành cái địa ngục ở trên đó. Ông Phật Di Đà ổng làm vua ở trên
đó, bây giờ ổng cũng sợ luôn, ổng đâu có dám ở trển.
Cho nên thật
sự là không có, chớ có là phải có ông Phật Di Đà chạy trốn về đây rồi. Thầy nói
thật sự, đem ba cái người trần gian này lên trển thì cái xứ đó nó thành cái địa
ngục. Ở đây nhiều khi chúng ta hở ra chút là chúng ăn trộm, ăn cắp đủ thứ. Mà
đem cái thứ này về trển thì trộm cắp nó đầy xứ ở trên đó rồi, làm sao mà ông Phật
Di Đà ở yên được? Lúc bấy giờ ông phải tổ chức một dàn công an kêu là dữ tợn nữa
chứ còn lơ mơ thì làm sao mà thắng nổi, khó lắm chớ không phải dễ.
Cho nên ở
đây, chúng ta nhằm cái mục đích của đạo Phật, chúng ta phải hiểu rõ, là nhằm ở
chỗ cái thân - thọ - tâm - pháp tham sân si của chúng ta, chúng ta phải diệt
cho được.
(46:55) Mà
diệt được thì phải bằng cái pháp nào, chứ đâu phải bằng cái pháp cầu khẩn đi về
Cực Lạc như vậy, đó là cái hiểu sai.
Rồi bây giờ
chúng ta lại chấp nhận cái Thiền Tông, bây giờ chúng ta chấp nhận là cái Phật
Tánh, để chúng ta ôm cái Phật Tánh đó để rồi nó có hết được cái tham sân si,
cái làm chủ sanh tử này không? Hay là tới khi mà thọ chúng ta, thân chúng ta
đau nhức, chúng ta cũng nhăn răng, cũng méo miệng ở trên giường bệnh?
Tất cả những
cái này là những cái mà chúng ta đã đặt sai cái pháp. Ở trên bốn cái chỗ này để
làm cho nó thanh tịnh, giải thoát. Đằng này các pháp môn trên không nhằm mục
đích làm cho bốn chỗ này thanh tịnh. Nghĩa là các pháp đó đặt không có đúng chỗ,
nó không có làm cho nó được thanh tịnh.
Cũng như bây
giờ chúng ta thay vì chúng ta phải có nước, xà bông nè, rồi có bàn chải nè, hay
hoặc có giẻ nè, để mà chúng ta lau cái sàn này. Trái lại chúng ta lấy thảm
chúng ta trải thêm ở trên này nữa, thì cái lớp bẩn ở dưới này nó càng thêm bẩn
thêm chớ có làm cái gì, mà trải thêm nữa thì nó có tốt lành gì đâu, nó bẩn là bẩn,
bây giờ có trải thêm nó là Cực Lạc đi nữa nó cũng đâu có làm sao mà nó hết!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét