140- 6- TỨ NIỆM XỨ LÀ BỐN NƠI THỰC HIỆN THIỀN ĐỊNH
(24:00) Cho
nên Tứ Niệm Xứ là bốn lãnh vực được quý vị thực hiện các loại thiền định trên
đó, gồm có mười sáu loại định. Nghĩa Đạo Phật đâu có nói một cái thứ thiền định
đâu, mà mười sáu cái loại định, mà lấy bốn cái chỗ thân - thọ - tâm - pháp mà gọi
cái tên chung của nó là Tứ Niệm Xứ.
Lấy bốn cái
lãnh vực này để chúng ta thực hiện mười sáu cái loại định ở trên đó, để làm cho
bốn cái chỗ này nó sạch sẽ, nó thanh tịnh, nó không còn ô nhiễm, nó không còn
ác pháp nữa. Bốn cái chỗ này giải thoát là chúng ta giải thoát. Chớ không phải
là chúng ta tu cái vấn đề ngoài.
Thí dụ như
bây giờ mình niệm “Nam Mô A Di Đà Phật” để cầu cho mình được vãng sanh Cực Lạc,
thì cái đó là vấn đề ngoài rồi. Mà ngay cái thân này không có gột rửa cho sạch
sẽ thì thử hỏi làm sao mà cho nó hết giận, hết hờn? Ngay cái tâm này mà không
có gột cho nó sạch sẽ thì nó buồn phiền, nó lo lắng, nó sợ hãi, nó thương, nó
ghét, nó giận, nó hờn, nó đủ thứ.
Cho nên thân
- thọ - tâm - pháp là bốn chỗ để mà chúng ta tu tập, làm cho nó không giận hờn
phiền não, không đau khổ nữa.
Như cái thân
của chúng ta nè, bị cái thọ nó làm cho cái thân chúng ta thấy đau nhức cái chân
nè, nhức cái đầu nè, mà chúng ta không tu ở trên cái này, để khi mà cái thọ nó
có đánh vào cái thân thì chúng ta không thấy đau đớn gì hết. Thì cái đó là mới
cụ thể để giải thoát được cái bệnh ở trên thân của chúng ta.
Còn cái này
chúng ta tu vấn đề ngoài, thí dụ niệm Phật nó có nhằm nhò gì ở trên thân này
đâu? Cầu vãng sanh cực lạc thì nó có ăn thua gì? Còn bây giờ mình giữ Phật Tánh
thì Phật Tánh nó cũng nhằm nhò gì ở trên cái thân này đâu? Phật Tánh thì nó vô
hình này kia, tôi kiến tánh để thành Phật rồi, cần gì mà phải tu cái tâm này
đâu?
Do đó thì cuối
cùng thì mình không giải thoát cái thân tâm của mình, mà ngay trên cái này, cái
thân tâm mình đang khổ nè, mà không có tu tập.
Còn ở đây
chúng ta ngay ở trên bốn cái chỗ đó gọi là Tứ Niệm Xứ, trên bốn chỗ đó để mà tu
tập. Tu tập làm cho bốn chỗ đó nó không còn đau khổ, nó không còn chết chóc, nó
không còn sanh tử luân hồi, thì ngay bốn cái chỗ này là bốn cái chỗ mà chúng ta
cần phải, lấy các pháp, cần phải rèn luyện, cần phải làm cho nó sạch sẽ, làm
cho nó không còn đau khổ nữa. Bốn cái chỗ này không có đau khổ nữa, thì chúng
ta gọi là giải thoát.
Vì thế bốn
lãnh vực này rất quan trọng. Một con người ai cũng có bốn cái chỗ này. Người
nào chúng ta cũng thấy là thân - thọ - tâm - pháp, phải không? Trong thân người,
người nào cũng có bốn cái này hết, không có người nào là không có, ai cũng có hết.
Nhưng đối với
người chưa tu tập, còn phàm phu, thì bốn chỗ này là bốn chỗ ô nhiễm bất tịnh.
Nghĩa là tâm tham ăn, thân này ăn này, rồi tâm ham muốn cái này cái nọ kia, nó
ô nhiễm đủ thứ hết, mà nó bất tịnh, nó đủ cách hết. Cho nên thân - thọ - tâm -
pháp của cái người phàm phu thì nó là bất tịnh. Nhưng mà đối với người mà tu tập
thì cái thân - thọ - tâm - pháp của họ lần lượt nó mới thanh tịnh.
Bốn chỗ này
thường sanh khởi, vì nó bất tịnh đó mà nó đem đến cho chúng ta nhiều cái đau khổ.
Cho nên nói, bốn chỗ này thường sanh khởi mọi thứ đau khổ của kiếp người.
Nghĩa là nơi
thân nè, nếu mà thân không bệnh thì chúng ta không thấy khổ nè, mà thân có bệnh
chúng ta thấy khổ không? Khổ nè. Mà tâm chúng ta không bị ai chửi nè, mà cứ bị
ai chửi chúng ta thấy có khổ không? Rồi tâm của chúng ta nó không có, bình thường
nó không gì hết, mà nó khởi nó thương nó nhớ, hay hoặc là cha mẹ nó bệnh đau chết,
nó khóc lóc bù lù, bù loa bù lê, thì thử hỏi nó có khổ không?
(27:24) Đó,
rõ ràng là nơi bốn cái chỗ này nó thường sanh khởi những cái niệm đau khổ của
kiếp người.
Thì chúng ta
biết được bốn cái chỗ đó như vậy đó, thì nó là địa ngục hay thiên đàng cũng nơi
bốn chỗ này mà thôi. Cho nên bốn chỗ này mà không lìa xa ác pháp thì ngay đó là
địa ngục cho kiếp người.
Nghĩa là ác
pháp là cái tâm khổ, như mình sân là ác pháp, như mình tham là ác pháp, như
mình ngu si là ác pháp, mình ham ăn ham ngủ là ác pháp đó. Cho nên nếu mà mình
không lìa cái ác pháp này thì ngay đó là địa ngục của cái kiếp mình đó, luôn
luôn lúc nào mình cũng khổ hết.
Còn nếu bốn
chỗ này, thân - thọ - tâm - pháp này mà chúng ta lìa xa ác pháp, thì nơi đó là
Niết Bàn, chớ đâu cần đi tìm Niết Bàn ở chỗ nào? Nơi bốn cái chỗ này mà chúng
ta lìa được ác pháp, thì nơi đó là Niết Bàn.
Chắc chắn ai
cũng biết được cái cảnh giới Niết Bàn, dễ dàng lắm, cụ thể lắm, nó rõ ràng.
Không có ác pháp thì đó là Niết Bàn, mà có ác pháp thì đó là địa ngục, nó là
đau khổ.
Tất cả các
pháp môn của Phật đều lấy bốn chỗ này thực hiện. Nghĩa là cho nên luôn luôn
pháp nào của Phật cũng ở trên bốn cái chỗ này để mà thực hiện hết. Cho nên tu tập,
trau dồi, rèn luyện hay dứt bỏ đều ở trên cái chỗ này.
Bây giờ thí
dụ như cái thân của chúng ta nè, ghiền thuốc nè, ghiền cafe nè, ghiền thuốc phiện
nè, ghiền rượu nè. Thì ở chỗ cái thân ghiền nay nè, nó muốn uống rượu nè, nó muốn
hút thuốc nè, nó muốn uống cafe nè, nó thèm nó khát nè.
Thì do đó
chúng ta phải nỗ lực muốn làm cho nó thanh tịnh không còn ham muốn đó nữa, thì
phải dứt bỏ không có được uống rượu nè, không được hút thuốc nè, không được uống
cafe nè, không được hút á phiện nè.
Thì như vậy
mình tự dứt bỏ mình, chớ không ai dứt bỏ cho mình được hết. Bởi vì cái này là
do nhân quả mình đã tạo ra mình thành thói quen, thành nghiệp, thì mình phải chịu
bỏ, chịu lấy, chớ còn ai mà làm giúp cho mình được.
Cho nên ở
đây thì ngay từ ở trên cái chỗ thân - thọ - tâm - pháp này mà mình dứt bỏ, mình
rèn luyện, mình trau dồi, thì nó sẽ trở thành những thiện pháp, nó làm cho mình
được giải thoát.
Chớ không phải
ngoài cái chỗ này, mình đi cầu khẩn, mình tu tập cái gì để cho nó giải thoát được,
thì không bao giờ có được, mà phải ngay ở trên bốn cái chỗ này. Mà bốn cái chỗ
này gọi là Tứ Niệm Xứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét