139- 5- TẤT CẢ CÁC PHÁP CỦA PHẬT ĐỀU LÀ THIỀN ĐỊNH
(18:55) Bây
giờ đến cái giai đoạn tu tập Tứ Niệm Xứ rồi. Vậy thì tiếp tục ở trên cái bước
đường mà tu tập Tứ Niệm Xứ, thì chúng ta đã bước qua một cái giai đoạn Niệm,
thì tức là phải tới Định. Chữ Niệm ở đây, thì ở đây nó có bốn chỗ để mà chúng
ta niệm.
Nhưng mà chữ
Niệm, Tứ Niệm Xứ đây là bốn cái chỗ để đặt pháp. Chữ Niệm đây là pháp, cho nên
chúng ta đặt cái pháp ở trên cái chỗ đó, cái nơi đó, để mà chúng ta tu tập cái
nơi đó, chúng ta tu làm sao cho đạt được cái chỗ đó.
Cho nên khởi
đầu tu tập thiền định, bởi vì ở đây đạo Phật nói chung hoàn toàn là thiền định,
không có một pháp nào là không thiền định.
Mới đầu vô
chúng ta tu tập Chánh Niệm Tỉnh Thức thì cũng là Thiền Định. Nếu không có cái
pháp này, không có pháp Chánh Niệm Tỉnh Thức thì chúng ta không ngăn chặn được
ác pháp, thì Tứ Chánh Cần chỉ là nói suông, không có nghĩa gì hết, không có
cách thức tu rồi.
Cho nên nếu
mà giải thích riêng từng cái pháp, như Tứ Chánh Cần riêng ra, thì chúng ta nói:
các pháp ác chưa sanh không cho sanh, thì lấy cái gì không cho nó sanh đây, mà
người ta bảo rằng mình đừng cho sanh?
Không cho
sanh là tui làm sao tui không cho sanh? Nó tự ở trong tâm tui, nó tự các pháp ở
ngoài nó đập vô, nó chửi mắng tui, nó làm cho tui khổ, thì tức là tui phải
sanh, mà bảo tui đừng sanh là tui lấy cái gì tui chặn nó được đây?
Cho nên vì vậy
nếu mà chúng ta lấy riêng nội cái pháp Tứ Chánh Cần mà tu, thì chắc chắn là
chúng ta không biết rồi. Cho nên hầu hết là các thầy mà giảng dạy, các Hòa thượng
mà giảng dạy về Tứ Chánh Cần nó độc lập riêng nó ra, thì coi như là các thầy đó
không biết đâu, không biết pháp tu đâu.
(20:29) Cho
nên nói Tứ Chánh Cần, chứ sự thật ra chúng ta tu những cái thiền định: Chánh Niệm
Tỉnh Giác Định, Định Niệm Hơi Thở, Định Vô Lậu, ngay trên đó chúng ta mới ngăn
chặn được các pháp ác, và không cho các pháp ác tăng trưởng. Đó thì, nó phải có
cái pháp để mà chúng ta tu tập.
Bây giờ
chúng ta đã hiểu được như vậy, thì cho nên tất cả các pháp của Phật đều gọi là
thiền định hết, không có pháp nào là không thiền định.
Chúng ta có
cái quan niệm sai lầm, là hễ khi nào mà nói thiền định là phải khoanh chân ngồi
kiết già, rồi ngồi đó hít thở hay niệm Phật gọi là thiền định. Hễ thấy ai ngồi
thì gọi là thiền định, còn cái người mà đi họ không cho thiền định.
Mà ngay cả
khi mà chúng ta đi kinh hành mà chúng ta nhiếp tâm, đó là Chánh Niệm Tỉnh Giác
Định của người ta mà! Cái định ở trong cái hành động đi của người ta mà.
Trong khi
người ta quét sân, người ta lặt rau, người ta nấu cơm, người ta làm mọi công việc,
thì người ta tu ở trong cái Định Chánh Niệm mà, cái tâm của người ta đang giữ
cái Chánh Niệm đó, cái niệm chân chánh đó để ở trong cái tỉnh thức đó.
Thế mà mình
không cho người ta định, chỉ bảo rằng mình phải ngồi trước bàn Phật kìa, đốt
cây hương lên kìa, rồi mới ngồi chéo chân ở trên đó, rồi ngồi hít thở đó. Mà
trong khi hít thở đó, chắc gì mà cái tâm của người hít thở đó là nó đang yên
tĩnh, không có vọng tưởng đâu?
Nó nghĩ tầm
bậy tầm bạ, nó ham, nó ngồi đây mà nó nghe người ta ở ngoài bếp mà chiên xào gì
đó, bắt đầu cái nước miếng nước mồm nó ngồi đó mà nó chảy ra, rồi nó nhớ ba cái
đồ chiên đồ xào. Thì thử hỏi như vậy là lúc đó nó thiền hay là lúc đó nó thèm
ăn?
Cho nên, khi
mà ngồi thiền như vậy, thì thử hỏi khi mà người ta đi kinh hành vậy người ta có
ngủ không? Còn mình ngồi, một lúc nghe nó an an, cái thân nó lặng lặng, cái bắt
đầu gục xuống gáy vậy. Thì cái đó là thiền gì? Thiền gục chớ thiền gì!
Bởi vậy người
ta nhập Tứ Thiền thì cái anh này lại nhập “ngủ thiền”. Anh ngủ ở trỏng, thành
ra anh phải nhập “ngủ thiền” chớ sao! Anh hơn Phật là cái chỗ ảnh nhập “ngủ thiền”.
(22:14) Cho
nên cái ngồi nó không có phải là cái chỗ thiền, nhiều khi nó lại sai lệch đi,
nó chưa đúng. Nhưng cái ngồi cũng là một cái tu thiền, nếu mà tu đúng. Còn bây
giờ mình tu mình cứ gục lên gục xuống, thì cái đó là thiền gì? Hay hoặc ngồi đó
mà loạn tưởng nhớ cái này cái kia, thì cái đó là thiền gì? Đó là không phải thiền.
Còn bây giờ
người ta đi như vậy, mình cho rằng người ta không tu thiền, thì cái đó sai. Tu
phải vô chùa, phải gõ mõ, tụng kinh, cái đó là trật nữa! Cái đó là chửi lộn với
ông Phật chớ tu cái gì?
Lâu lâu ông
Phật ổng làm thinh, ông ngồi, ổng bằng xi măng ông ngồi đó, mình cứ réo tên Nam
Mô A Di Đà Phật, tức là chửi ổng chứ gì, kêu tên ổng, chửi ổng! Nếu mà ông
không bằng xi măng chắc là ông cũng không chịu nổi, ông buông chân xuống, ổng
cũng rầy dữ: “Sao mày cứ kêu tên tao hoài?”
Bây giờ thử
hỏi đi, mình ngồi đây mà ai kêu tên mình có tức không? Cứ réo cái tên mình hoài
có tức không? Còn bây giờ ông Phật ổng ngồi đó, thí dụ như ông Phật Di Đà, cứ
Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật, ổng tức mình “Tao, cái tên
tao mình cứ gọi hoài!” Nó là những cái sai, nó không có đúng đâu.
Cho nên ở
đây phải thực hiện là làm sao cho thân - thọ - tâm - pháp của mình nó được
thanh tịnh, nó không bị ác pháp, nó làm cho được giải thoát nơi đó, thì cái đó
là cái đúng.
Cho nên ở
đây thì phải biết rằng tất cả những pháp của Phật đều là thiền định.
Khởi đầu tu
tập thiền định, là bắt đầu từ Định Tư Cụ. Định Tư Cụ tức là Tứ Chánh Cần, các
thầy thấy rất rõ. Bởi vì cái pháp này là pháp đầu tiên để mà chúng ta thực hiện
thiền định. Mà Định Tư Cụ thì nó đã xác định cho chúng ta được ba cái định ở
trên cái chỗ tu tập đó rồi.
Mà quý vị đã
được học và thực hiện trên Tứ Niệm Xứ, nghĩa là trên cái Định Tư Cụ này, là Tứ
Chánh Cần này, nó được thực hiện ở trên Tứ Niệm Xứ chớ không phải, là bốn chỗ
mà chúng ta tu tập, thì lấy cái Định Tư Cụ này đặt ở trên bốn chỗ đó để tu tập
cho bốn cái chỗ này nó được thanh tịnh, tức là thân - thọ - tâm - pháp của
chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét