130- 4- BÀI TẬP HƠI THỞ THỨ NHẤT - ĐỊNH DIỆT TẦM GIỮ TỨ NGĂN VỌNG TƯỞNG
(12:39) Bây
giờ cái bài tập thứ nhất, khi mà chúng ta đã đặt niệm đúng chỗ rồi, tức là có tụ
điểm rồi, hơi thở ra hơi thở vô tại chỗ đó rồi, thì bắt đầu chúng ta tập cái
bài tập thứ nhất. Đây quý thầy và các con hãy nghe cái bài tập thứ nhất về hơi
thở.
Mà từ lâu
thì Thầy cũng dạy hơi thở, Thầy cũng nhắc đi nhắc lại nhưng mà không có nói rõ
ràng như hôm nay. Là vì hôm nay là dạy về cái giới hành, nó là sự tu tập nó làm
cho chúng ta thanh tịnh ở trong giới, thân tâm chúng ta thanh tịnh không có phạm
giới, nó làm cho chúng ta có đầy đủ đức hạnh giải thoát, làm cho mình không khổ
mà người khác không khổ.
Thì cái hơi
thở, bây giờ bài tập thứ nhất thì chúng ta tập như thế nào? Chúng ta ngồi ngay
ngắn rồi, bây giờ chúng ta mới nhắc: “Thở vô dài, tôi biết tôi thở vô dài”.
Bây giờ mình thở vô tức là hít vô đó, mà cái hơi thở của mình dài thì mình biết
tôi thở vô dài. Phải không.
Bây giờ mình
bắt đầu mình thở vô dài rồi, cái thứ hai thì mình phải thở ra, bởi vì hai hơi
thở nó mới vào một cái “túc”, tức một hơi thở, một trọn vẹn một hơi thở. Cho
nên bây giờ hít vô rồi thì bắt đâu thở ra, “thở ra dài, tôi biết tôi thở ra
dài”, đó, rõ ràng là mình nhắc, tức là nhắc cái tâm của mình, như hồi nãy “tôi
thở vô tôi biết tôi thở vô, tôi thở ra tôi biết tôi thở ra”, đó là mình nhắc
như vậy.
(14:02) Nhưng
bây giờ thì lại, về cái bài tập này nó thuộc về Định Niệm Hơi Thở, mà nó không
phải trợ giúp cho Tứ Chánh Cần, mà nó tập luyện cho nó thuần thục để rồi mình
dùng nó mà mình câu hữu với tất cả, tức là kết hợp với các pháp khác để mà tu tập.
Cho nên cái
bài tập thứ nhất của nó “hít vô dài” hay là “thở vô dài,
tôi biết tôi thở vô dài”, tức là mình nương theo cái hơi thở, rồi mình nói,
mình hướng tâm, mình nhắc ở trong đầu của mình cái câu này. Rồi: “thở ra
dài, tôi biết tôi thở ra dài”. Đó, là hai cái câu này nó kết hợp lại, nó
làm một cái hơi thở của chúng ta, một hơi thở, tức là hít vô thở ra.
Rồi kế đó
mình thấy bây giờ cái hơi thở của mình nó không có dài, mà mình nói dài là trật,
nó không đúng. Cho nên mình thấy cái hơi thở mình nó ngắn, vậy cho nên bây giờ
đó, mình mới sửa lại cho đúng theo cái hơi thở của mình. Mà muốn sửa đúng theo
hơi thở của mình, thì mình thấy nó ngắn cho nên mình nói: “Thở vô ngắn, tôi
biết tôi thở vô ngắn”.
Đó. Thì tức
là đây là ở một hơi thở nè, mình hít vô thì mình nói: “Thở vô ngắn, tôi biết
tôi thở vô ngắn”. Rồi bắt đầu bây giờ mình thở ra, thì mình nói theo cái
hơi thở mình đang ra, “thở ra ngắn, tôi biết tôi thở ra ngắn”.
Rõ ràng là
nhắc cho mình, cái pháp hướng này nhắc cho mình biết cái hơi thở của mình. Rồi
trong khi mình nhắc như vậy thì mình lại làm thinh, mình không nói nữa, mà mình
cứ thở ra thở vô để cho cái tâm mình nó biết cái thở ra vô ngắn như vậy.
Rồi một lúc
nữa mình lại nhắc “Thở vô ngắn tôi biết tôi thở vô ngắn, thở ra ngắn tôi biết
tôi thở ra ngắn”, tức là mình nhắc theo đúng như cái hơi thở của mình.
Do đó thì,
nó nhắc làm cho mình kéo dài được năm, mười hơi thở nữa mà không có một tạp niệm.
Và đồng thời nếu mình cứ để như vậy hoài, mình thở không nhắc nữa, thì lát nó
quên đi. Nó quên đi thì nó có những cái vọng tưởng, cái tạp niệm khác. Do vì vậy
đó mà mình phải nhắc lần nữa.
Mà mình tu tập
như vậy, cái bài tập thứ nhất này mình tu tập như vậy, không có nghĩa là tu tập
tỉnh giác ở trong hơi thở, tỉnh thức ở trong hơi thở. Mà cái bài tập này vốn để
cho mình luyện tập để điều hòa cái hơi thở của mình, để ổn định cái hơi thở của
mình, để mình biết rõ nó dài nó ngắn theo cái đặc tướng riêng của mình, để mình
tu tập không cái mệt, không có khó khăn không có khổ sở cho cái thân của mình.
Đó là cái bài tập thứ nhất.
Và cũng vì
cái chỗ tu tập này nó làm cho mình quen đi với cái hơi thở, mình mới coi vậy chớ
nó không quen đâu. Và đồng thời khi mình nhắc tới nhắc lui, đồng thời vừa thở
mà vừa nhắc, thì nó cũng phải khéo léo mình mới nhận ra được cái hơi thở mình
ngắn, hay là hơi thở mình dài. Hay hoặc cái sức mà mình thở dài mình chịu đựng
nổi, nó không mệt, do đó mình tùy theo chỗ cái hơi thở đó mà mình rèn luyện.
(16:52) Và
cái đầu tiên để cho chúng ta thấy rằng ở chỗ này nó không phải là cái Chánh Niệm
Tỉnh Giác của trong hơi thở, mà cái chỗ này nó là cái Định Diệt Tầm Giữ Tứ.
Cái bài tập
thứ nhất này, là cái định tu tập như vậy, nương vào cái hơi thở mà tu tập như vậy,
để cho nó không có những cái niệm vọng tưởng xen vô. Thì cái định mà không có
những cái vọng tưởng xen vô, thì cái chỗ mà tập luyện cái bài thứ nhất này, thì
chúng ta tập luyện cái Định Diệt Tầm Giữ Tứ. Chớ nó không phải là cái định này
là cái Định Niệm Hơi Thở, mà dùng cái hơi thở để chúng ta tu tập cái Định Diệt
Tầm Giữ Tứ.
Có hiểu như
vậy thì mới thấy được cái vấn đề mà Đức Phật dạy chúng ta từng bước một, tu tập
từng chút, từng cách thức tu tập, chớ không phải là ào vô cái ngồi đó hít thở,
hít thở cho hết vọng tưởng, thì cái chuyện đó chúng ta thật sự ra chúng ta chưa
biết cách thức tu tập. Và cái người hướng dẫn mà như vậy thì cũng chưa biết
cách hướng dẫn người.
Cho nên qua
những cái bài mà Đức Phật dạy chúng ta tu tập thiệt là cơ bản, vững vàng. Mà mỗi
một cái bài tập như vậy, để chỉ cho chúng ta biết cách thức tu tập, cái đó thuộc
về cái loại định nào, để cho chúng ta biết.
Cho nên cái
bài tập thứ nhất của Định Niệm Hơi Thở thì nó là cái bài tập để chúng ta tu tập
cái Định Diệt Tầm Giữ Tứ. Đó nó có cái tên đó, cái tên định của nó là Định Diệt
Tầm Giữ Tứ.
(18:20) Mà
khi mà nói bây giờ tôi tu cái Định Diệt Tầm Giữ Tứ ở trên thân quán thân tu về
hành tướng nội, mà tu cái Định Diệt Tầm Giữ Tứ, thì lúc bấy giờ quý thầy biết
là cái định gì rồi, phải không?
Tức là mình
phải biết cách thức mình tu cái gì rồi, tức là cái Định Niệm Hơi Thở trong cái
bài tập thứ nhất của nó, lấy trong cái bài tập thứ nhất của cái Định Niệm Hơi
Thở thì chúng ta biết đó là cái Định Diệt Tầm Giữ Tứ.
Đó, nó có
như vậy chúng ta mới biết được cái pháp của Phật nó rất là tỉ mỉ để cho chúng
ta luyện tập từng chút một, chớ khi không mà nhảy vô mà để tu mà hết vọng tưởng
liền, thì thật sự ra thì các thầy phải tu mất cái thời gian rất lớn để mà ức chế
tâm của mình.
Còn cái này
Phật dạy, chúng ta tu tập thử coi, kết quả dữ lắm đó, chớ không phải là không
đâu. Thầy thấy đây là, trải qua trước kia Thầy cũng chưa có biết cái đường lối
này đâu, nhưng mà sau khi mà tu tập xong rồi, nhìn lại cái lời của Đức Phật dạy
thật là có đủ kinh nghiệm, chớ không phải là không có kinh nghiệm, kinh nghiệm
rất kinh nghiệm.
Từ cái chỗ
mà hướng tâm, nhắc từng câu như vậy để cho cái tâm nó không có tạp niệm xen vô,
cho đến khi mà kéo dài 30 phút hay một giờ mà không có một cái vọng tưởng nào
xen vô, thật sự ra thì Thầy thấy không có cái pháp nào hơn là cái pháp này.
Mặc dù là
quý thầy có sổ tức đi nữa, đếm từng hơi thở, cho đến cả trăm hơi thở nhưng vọng
tưởng vẫn xen vô. Còn cái này chúng ta tu, chúng ta sẽ thấy rằng cái sức của
chúng ta, tức là tùy theo cái đặc tướng của chúng ta mà chúng ta sẽ nỗ lực tu
thì không có Tầm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét