129- 3- VỊ TRÍ, TƯ THẾ VÀ TỤ ĐIỂM TRONG PHÁP TU ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ
(9:44) Bây
giờ nói về cái Định Niệm Hơi Thở. Cái bài tập thứ nhất về Định Niệm Hơi Thở, nó
có từ bài tập thứ nhất, bài tập thứ hai, bài tập thứ ba, chớ nó không phải có một
cái bài mà “hơi thở ra tôi biết tôi thở ra,” mà “hơi thở vô
tôi biết tôi thở vô” đâu. Đó là cái Chánh Niệm Tỉnh Thức của cái hơi thở đầu
tiên chúng ta tu.
Cho nên ở
đây đầu tiên thì Đức Phật có khuyên như thế này nè: một người muốn tu tập Định
Niệm Hơi Thở thì cái vị đó phải đi đến một khu rừng, khu rừng là cái nơi vắng vẻ,
cái nơi không có người ta đến.
Hay đi đến một
cái gốc cây, ở cái nơi nào mà có cái gốc cây hay hoặc này kia, để cho mình ngồi
ở bên gốc cây đó mình tu tập. Tức là cái cây có cái gốc thì cái cây nó có cái
tàn nó mát mẻ, cho nên mình ngồi dưới gốc cây đó mình tu. Hay đi đến chỗ một
cái nhà trống, chỗ nhà trống tức là cái nhà mà không có ai hết, họ bỏ trống rỗng.
Chúng ta sẽ
vào những cái nơi vắng vẻ đó, cái nơi yên tĩnh đó mà chúng ta cái Định Niệm Hơi
Thở. Thì trước tiên chúng ta muốn tu tập nó thì chúng ta đi chọn cái chỗ mà vắng
vẻ như vậy, rồi bắt đầu chúng ta ngồi kiết già.
Ở đây Đức Phật
không có dạy chúng ta ngồi bán già mà dạy chúng ta ngồi kiết già, nghĩa là phải
chéo hai chân, lưng thì thẳng lên, rồi đặt cái niệm hơi thở trước mặt của chúng
ta.
Nghĩa là như
Thầy đã nói, cái niệm hơi thở của chúng ta mà đặt trước mặt, tức là cái tụ điểm
chỗ đó, cái hơi thở ra và hơi thở vô. Như vậy thì cái nhân trung của chúng ta
là cái chỗ mà nó, từ cái hơi thở hít vô thì nó cũng đi ngang qua đó, mà từ cái
hơi thở ra nó cũng đi ngang qua đó, cho nên lấy cái chỗ tụ điểm đó mà chúng ta
làm cái chỗ để tâm chúng ta tập trung ở chỗ đó, để biết cái hơi thở ra và hơi
thở vô.
Cho nên đặt
niệm ở trước mặt của chúng ta, tức là ở trước cái mặt của chúng ta là cái nhân
trung của chúng ta đó, đặt cái niệm chỗ đó đó.
(11:38) “Vị
ấy chánh niệm”, chánh niệm đây là không phải là tà niệm. Cái chánh niệm là
cái tập trung tâm của chúng ta đó, là gọi là chánh niệm. Tức là mình đặt cái niệm
hơi thở ngay tại cái chỗ tụ điểm, tức là mình chọn lựa cái chỗ nào đó thì mình
mới đặt cái niệm hơi thở của mình, cho nó thở ra thở vô ở đó.
Cho nên Phật
nói là chánh niệm hơi thở vô và chánh niệm hơi thở ra, nghĩa là mình đặt cái chỗ
nào đó để cho cái hơi thở từ đó nó xuất phát ra vô, cho nên gọi là chánh niệm
hơi thở vô, chánh niệm hơi thở ra.
Đó là cái thứ
nhất để mà chúng ta biết chọn cái tụ điểm. Nếu mà tu tập không có chọn chỗ tụ
điểm thì bây giờ chúng ta thở thấy nó thở chỗ này, lát nữa chúng ta thấy thở chỗ
kia, lát nữa chúng ta thấy từ ở ngoài này nó xa rồi nó đi vô, hoặc là đi theo
hơi thở, chạy đủ thứ cái chỗ nơi, cho nên nó không tập trung được, cái tâm nó
không có gom lại tập trung được. Cho nên chúng ta phải đặt cho nó nằm yên một
chỗ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét