128- 2- ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ: PHÁP HƯỚNG TÂM NƯƠNG VÀO HƠI THỞ
(2:19) Cho
nên hôm nay trước khi mà học về Tứ Niệm Xứ, thì Thầy sẽ nhắc lại để cho chúng
ta rõ được cái Định Niệm Hơi Thở, mà chư Phật, nhất là Đức Phật Thích Ca Ngài
đã dạy rất rõ ràng trong cái Định Niệm Hơi Thở.
Mà từ lâu
thì Thầy chỉ dựa vào theo các cái hơi thở của các Tổ dạy như pháp An Bang, như
Sổ Tức Quan tức là đếm hơi thở, hoặc là Tùy Tức, tức là khi mà đếm quá thuần thục
thì chúng ta xả cái đếm để chúng ta còn nương theo hơi thở gọi là Tùy Tức.
Nhưng những cái pháp đó nó không đúng với cái Định Niệm Hơi Thở của Phật đã dạy.
Hôm nay, vì
soạn và viết ra để thành một cái Giáo Án Đường Lối Tu Tập Của Đạo Phật, cho nên
những cái gì mà Đức Phật đã dạy thì Thầy dạy lại, Thầy triển khai Thầy dạy lại,
còn cái gì không phải của đạo Phật thì Thầy không có dạy. Như trước kia Thầy đã
tùy thuận Đại Thừa, kinh điển phát triển mà Thầy không có bỏ ra, hôm nay bỏ ra
để chúng ta thanh lọc lại cái nào là của đạo Phật, những cái nào không phải của
đạo Phật.
Cho nên
chúng ta thấy Đức Phật cũng có dạy hơi thở, Định Niệm Hơi Thở, nhưng mà dạy
khác hơn các Tổ. Do như vậy, thì hôm nay Thầy thêm để cái phần mà Định Niệm Hơi
Thở. Vì chúng ta biết rằng cái hơi thở ra hơi thở vô mà khi để tu mà ngăn chặn
các pháp ác thì chúng ta, nó có khác.
Là vì chúng
ta tỉnh thức ở trong cái hành động nội thân của chúng ta, như ở trong Tứ Niệm Xứ,
trên thân quán thân tu về hành tướng nội. Hành tướng nội là cái hành động của
cái thân nội của mình, là cái hơi thở ra hơi thở vô. Nghĩa là hơi thở chúng ta
dài, thì chúng ta nương theo dài mà chúng ta nương vào đó mà chúng ta tỉnh thức
ở trong cái hành động đó để làm cho các pháp ác không sanh ở trong tâm chúng
ta.
(04:34) Thì
cái Định Niệm Hơi Thở đó là trong khi đó nó chỉ trợ giúp cho cái Tứ Chánh Cần.
Mà trong khi mà tu cái Định Niệm Hơi Thở như vậy đó, thì các con cũng như quý
thầy cũng phải biết rằng đây là Tỉnh Thức Chánh Niệm ở trong hơi thở, cho nên
chúng ta thường dùng cái pháp hướng.
Nói chung là
cái pháp nào như Chánh Niệm Tỉnh Giác Định tu ở trong mọi hành động, thì chúng
ta cũng có cái pháp hướng chớ không phải là Thầy dạy ở đây Thầy không nhắc pháp
hướng, nhưng mà quý thầy cũng nhớ rằng phải có cái pháp hướng.
Thí dụ như
mình đi mười bước, hai chục bước mình nhắc: “Tôi đi kinh hành tôi biết tôi
đi kinh hành”, hoặc là tôi quét sân, thì mình quét năm, mười chổi thì mình
nhắc: “Tôi quét sân tôi biết tôi quét sân”. Đó là cái pháp hướng mà, để
nó kèm theo nó giữ cho cái tâm của mình đi dài dài một cái thời gian dài ra, mà
không có một cái tạp niệm, hay hoặc là không có cái vô ký quên đi cái hành động
mình đang làm công việc đó.
Thì cái Định
Niệm Hơi Thở mà chúng ta hướng về cái hơi thở, hướng tâm về hơi thở, để cũng là
nhắc, tức là cái pháp hướng này là pháp hướng nhắc tâm, để cho nó tỉnh thức ở
trong cái hơi thở, cái tâm chúng ta tỉnh thức mãi, mà nó không bị mê, hay hoặc
là không bị một niệm khác xen vô.
Cho nên thí
dụ như mình tu về tỉnh thức cái hơi thở của mình, thì cái pháp hướng là các thầy
cũng nhớ rằng mình nhắc, thí dụ như mình hít thở năm, mười hơi thở thì mình nhớ:
“Tôi thở vô, tôi biết tôi thở vô. Tôi thở ra, tôi biết tôi thở ra.”
Tức là mình
nhắc để cho mình biết mình thở vô, thở ra, thì đó là mình tập tỉnh thức. Còn
trái lại cái Định Niệm Hơi Thở, thì nó cũng bắt đầu từ cái tỉnh thức đó, nhưng
nó còn có những cái khác nữa, chớ không phải có bấy nhiêu đó không.
Cho nên ở
đây Thầy muốn nhắc lại về cái Định Niệm Hơi Thở, là tại vì nó là một cái pháp
môn trợ cho tất cả các pháp môn khác. Như Thầy có nói nó là một cái trợ động từ,
nó cũng giống như một cái trợ động từ của Pháp ngữ để mà chia tất cả những cái
động từ khác.
(06:36) Đó
thì, hôm nay thì chúng ta thấy rằng trong cái hơi thở, cái Định Niệm Hơi Thở là
cái định hơi thở đó, nó là cái pháp để mà giúp chúng ta tu hành các pháp khác.
Cho nên mới
đầu thì chúng ta học chúng ta thấy rằng chúng ta chỉ hướng có: “Tôi thở vô,
tôi biết tôi thở vô. Tôi thở ra, tôi biết tôi thở ra.” Đó là mình nhắc, rồi
mình thở năm, mười hơi thở mình lại nhắc một lần, thì như vậy nó giúp cho mình
tỉnh thức ở trong ba mươi phút, hay là một giờ khi mình tu tập.
Để cho mình
tỉnh thức đó để mà ngăn chặn, nó ngăn chặn, cái mục đích của cái tỉnh thức đó
không phải nó đem lại cái kết quả của cái hơi thở đó mà chúng ta nhập thiền, nhập
định gì cả, mà nó ngăn chặn được cái ác pháp không sanh khởi ở trong tâm của
chúng ta, như tham, sân, si, ham muốn cái này, thương nhớ cái kia, giận hờn cái
nọ.
Cái mục đích
của nó sẽ đạt được là ngay chúng ta giữ gìn được cái tâm ở trong cái hơi thở,
thì chúng ta biết rằng tâm chúng ta không khởi ra niệm ác, không có thương,
ghét giận hờn ai hết.
Vì nó mắc tỉnh
thức ở trong cái hành động của hơi thở, cho nên nó đâu có sanh được pháp nào,
cho nên ngay liền chúng ta thấy có sự giải thoát. Nó không còn một cái tâm niệm
làm chúng ta buồn khổ hay là thương ghét, hay là giận hờn ai nữa, nó không có
ác pháp.
Đó là chúng
ta đã đạt nhờ cái Định Niệm Hơi Thở như vậy mà chúng ta đã đạt được cái cứu
cánh. Cái cứu cánh là cái giải thoát, cái mục đích mà chúng ta thực hiện trong
cái pháp tu đó. Cho nên ngay liền thì chúng ta thấy có sự giải thoát thật sự.
Thì cái sự
giải thoát thật sự đó nó giúp cho chúng ta một cái kết quả rõ ràng và cụ thể là
khi trong cái giờ phút tu thì chúng ta cũng thấy, mà sau cái giờ phút tu chúng
ta bắt đầu đi vào những cái hành động như đi, đứng, nằm, ngồi, tất cả những cái
hành động mà ngoại thân, chúng ta không tu cái Định Niệm Hơi Thở nữa, thì chúng
ta cũng đang giữ cái tâm của mình không có niệm khởi.
Do đó ngày
này qua ngày khác thì chúng ta hoàn toàn là không có ác pháp. Đó là cái mà
chúng ta vừa cái Định Niệm Hơi Thở mà cũng vừa với cái Định Chánh Niệm Tỉnh
Giác, nó ngăn chặn được các pháp ác không sanh khởi trong tâm chúng ta, và khi
nào mà lỡ nó có sanh một cái pháp gì đó, thì chúng ta đoạn dứt liền bằng cái Định
Vô Lậu, như các con và cũng như các thầy cũng biết.
(08:52) Bây
giờ Thầy kế tiếp cái bài Định Niệm Hơi Thở để chúng ta biết nó không phải tu có
bấy nhiêu đó để mà đạt (đoạn) được cái niệm ác mà thôi, tăng trưởng cái niệm
thiện mà thôi. Nó còn có những cái đặc biệt của nó, để mà nó tự thân của nó, nó
cũng có vì những giải quyết cho cái giải thoát của cái thân, thọ tâm pháp của
chúng ta.
Bởi vì ngoài
cái thân, thọ, tâm, pháp Tứ Niệm Xứ này, bốn cái nơi mà để chúng ta tu tập, tức
là bốn cái lĩnh vực mà để tu tập, thì chúng ta đều đặt các pháp trên đó mà tu tập.
Tu tập cho tất cả bốn cái chỗ này nó trở thành tốt đẹp và nó trở thành thanh tịnh.
Chớ không phải
là Tứ Niệm Xứ là có một cái gì mà, có cái pháp để làm cho một cái khác thanh tịnh,
không phải. Tứ Niệm Xứ là chỉ bốn cái chỗ để chúng ta đặt các pháp trên đó mà
chúng ta thực hiện cho nó thanh tịnh, bốn cái chỗ đó thanh tịnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét