122- 6- HIỂU ĐÚNG VỀ CÁC PHÁP TU TRONG BÀI KINH THÂN HÀNH NIỆM
(30:54) “Lại
nữa, này các thầy Tỳ Kheo, các thầy quán sát thân này, từ bàn chân trở lên trên
cho đến đỉnh tóc, bao bọc bởi da chứa đầy những vật bất tịnh sai biệt. Trong
thân này, đây là tóc, lông, móng, răng, da, thịt, gân, xương, thận, tủy, tim,
gan, hoành cách mô, lá lách, phổi, ruột, màng ruột, phân, mật, đàm, mủ, máu, mồ
hôi, mỡ, nước mắt, mỡ da, nước miếng, nước mủ, nước ở khớp xương, nước tiểu.
Này các Tỳ
Kheo, cũng như một bao
đồ, hai đầu trống đựng các loại hạt như gạo, lúa, đậu xanh, đậu mè, gạo đã xay
rồi. Một người có mắt đổ các hột ấy ra mà quan sát: Đây là hạt gạo, đây là hạt
lúa, đây là đậu xanh, đây là đậu lớn, đây là mè, đây là hạt lúa đã xay rồi.
(32:01) Cũng
vậy, này các Tỳ Kheo, một Tỳ Kheo quán sát thân này từ dưới bàn chân trở lên
trên cho đến đảnh tóc, bao bọc bởi da chứa đầy những vật bất tịnh sai biệt.
Trong thân này: Đây là tóc, lông, móng, răng, da, thịt, gân, xương, tủy, thận,
tim, gan, hoành cách mô, lá lách, phổi, ruột, màng ruột, phân, mật, đàm, mủ,
máu, mồ hôi, mỡ, nước mắt, mỡ da, nước miếng, nước mủ, nước ở khớp xương, nước
tiểu.
Khi vị ấy
sống không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần, các niệm và tư duy thuộc về thế tục
được đoạn trừ. Nhờ đoạn trừ các pháp ấy, nội tâm được an trú, an tọa, chuyên nhất,
định tỉnh. Như vậy, này các thầy Tỳ Kheo, Tỳ Kheo tu tập như vậy gọi là tu tập
Thân Hành Niệm.”
Cái bài pháp
này có phải Thân Hành Niệm không các thầy? Khi nghe như vậy có phải là Thân
Hành Niệm không?
Bây giờ
chúng ta ngồi đây, cái ý của chúng ta nè, quan sát cái thân này nè, như là một
cái bao nó chứa nào là răng, móng, lông rồi thịt, gân, xương, thận, tủy, tim,
gan, phèo, phổi, thì đây là cái bao nó chứa đầy đủ ở trong đó đủ thứ hết. Thì
mình ngồi mình quan sát cái thân của mình, như vậy có phải là Thân Hành Niệm
không?
Đối với bài
kinh như thế này mà gọi nó là Thân Hành Niệm, thì các thầy có chấp nhận không?
Như vậy có phải là cái người mà kết tập kinh điển này là kết tập sai không?
Thân Hành Niệm
là cái thân phải có sự động của nó mới Thân Hành Niệm chớ? Còn này nó có động
đâu. Cái ý của chúng ta đang quan sát cái thân, tức là quan sát cái thân của
chúng ta. Nó như là một cái bao để chứa tất cả những cái đồ bất tịnh này, phải
không? Như vậy là Định Vô Lậu quán bất tịnh chớ không phải là Thân Hành Niệm!
Nó đâu phải là Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Bởi vậy khi
đọc cái bài kinh chúng ta mới biết được cái bài kinh sai, bài kinh đúng. Mà đây
là kinh Nguyên Thủy hẳn hòi, đàng hoàng, kinh Pali chớ đâu phải là kinh Đại Thừa
đâu.
Còn nếu mà Đại
Thừa mà Thầy đọc, bởi vì Thầy viết cái bộ Đường Về Xứ Phật mà trước đâyThầy bác
biết bao nhiêu bài kinh của Đại Thừa không? Thầy đập xuống biết bao nhiêu!
Nhưng bây giờ Thầy không có cho ra cái thứ đó đâu, nó động chạm biết bao nhiêu.
Còn đây là
cái bài kinh Nguyên Thủy mà họ dám kết hợp vô như thế này để mà gọi là Thân
Hành Niệm trong một cái bài như thế này. Thì thấy kiểu này là có phải cái bài
Thân Hành Niệm không?
(34:29) Đây
là Thầy muốn nói để cho chúng ta biết được cái sai cái đúng của kinh sách hiện
giờ, là sai quá, người ta không có biết được cái đúng cái sai.
Mà đặt một
cái tên Thân Hành Niệm là nó phải thực hiện. Hồi nãy Thầy có giải thích, từ cái
tên của nó phải thực hiện cái hành động của nó ở trong cái pháp môn. Mà đây đặt
cái tên của cái kinh này là Thân Hành Niệm, mà cái chỗ này có phải là Thân Hành
Niệm không? Ngồi quán sát cái thân, cái thân nó cứng đờ đó chớ nó có rung động
cái chỗ nào gọi là nó hành? Như vậy nó có đúng với cái tên không? Như vậy là
sai.
Nó chỉ có một
cái bài thứ nhất là hơi thở, một cái bài thứ hai là cái hành động của thân của
chúng ta bên ngoài, đó là đúng, nhưng mà sự sắp xếp thì nó không đúng, cái trước
cái sau.
Các thầy cứ
lấy cái trí tuệ, cái suy nghĩ của mình, mà nghe những cái lời Thầy nói có đúng
hay là sai. Chớ đừng có tin cái miệng của Thầy. Thầy nói theo cái ý của Thầy,
cái sự hiểu biết của Thầy, còn quý thầy suy nghĩ cái lời của Thầy nói có đúng
hay là sai. Bởi vì hầu hết quý thầy đều có một cái trí tuệ, ở trong cái trí tuệ.
Cho nên Phật
ngày xưa cũng nói, ta nói đừng có tin ta, mà những gì ta nói mà làm có ích lợi,
có sự giải thoát thì hãy tin, mà không có ích lợi, không có sự giải thoát, người
ta chê, thì đừng có làm, nó không đúng đâu. Thì những lời mà Thầy nói ở đây thì
các thầy còn suy nghĩ những cái lời Thầy nói đúng, sai.
Đó thì, toàn
bộ cái bài kinh này nó rất nhiều chớ không phải. Họ nói kết hợp lại nó đủ các
thứ ở trong này, nó tất cả những cái, thậm chí như Bốn Thiền nó cũng ghép vô
đây nè, bốn cái định nó cũng ghép vô đây nè, mà nó nói gọi là Thân Hành Niệm của
nó. Thì tất cả những cái này đều là cái sai của nó.
Thân Hành Niệm
chỉ có một cái khoảng thời gian hành động nội và hành động ngoại, và nội, ngoại
một lượt mà thôi. Cho nên trên Tứ Niệm Xứ, Thầy giảng về Tứ Niệm Xứ các con sẽ
thấy rõ.
Ở trên Tứ Niệm
Xứ, bắt đầu thì chúng ta tu về nhân tướng nó trước, rồi sau đó chúng ta mới tu
về cái hành tướng của nó, thì hành tướng ngoại và hành tướng nội. Sau khi hành
tướng ngoại và hành tướng nội xong rồi, thì chúng ta tu cái hành tướng nội và
hành tướng ngoại đồng thời một lượt. Nó hai cái, vừa tu ở ngoại mà vừa tu ở
trong nội nữa.
(36:38) Cũng
như bây giờ quý thầy tu cái Chánh Niệm Tỉnh Giác, vừa đi mà vừa nương hơi thở,
nó cả hai cái chớ không phải một cái, thành ra nội và ngoại.
Thì hơi thở
của chúng ta như thế nào? Là nội phải không? Mà ngoại là hành động của chúng ta
đi kinh hành, là ngoại. Lấy cái nội này, cái hành động nội này mà thực hiện với
cái hành động ngoại kia, thì hai cái này nội ngoại đồng thời tu một lượt. Thì
do đó không phải là sức tỉnh của chúng ta cao lên sao?
Cho nên ở
trong Tứ Niệm Xứ xác định rõ mà, nội ngoại đồng tu mà. Còn bắt đầu tu cái ngoại,
rồi tu cái nội, rồi mới nội ngoại đồng tu.
Thì ở đây nó
có những cái sai, mà Thầy phải dạy để cho các con thấy rằng trong khi chúng ta
phải lấy được những cái đúng, như thế nào đúng, để mà chúng ta tu tập. Chớ
không phải đọc như thế này, cái bài kinh như thế này, rồi bắt đầu chúng ta ngồi
đây mà quán bất tịnh.
Mà quán bất
tịnh tức là tu Định Vô Lậu, tu Định Vô Lậu để đoạn diệt các pháp ác, đoạn dứt
các pháp ác. Các pháp ác chưa sanh thì tu Chánh Niệm Tỉnh Giác và Định Niệm Hơi
Thở để mà ngăn chặn không cho nó sanh. Các thầy hiểu chớ?
Bởi vì ngăn
chặn tức là chúng ta tu ở trong tỉnh thức thì không có nó khởi ra được, phải
không? Tỉnh thức ở trong hành động ngoại, tỉnh thức ở trong hành động nội, rồi
tỉnh thức ở trong hành động nội và ngoại. Đó là như quý thầy kết hợp giữa cái
hơi thở và cái bước đi kinh hành của mình hay việc làm của mình, đó là nội, ngoại.
Còn bây giờ
mà quán bất tịnh tức là tu Định Vô Lậu, mà Vô Lậu là các pháp ác đã sanh, cho
nên chúng ta phải đoạn diệt. Mà nó sanh ra cái pháp gì? Bây giờ nó chấp cái ngã
nè, nó sân si, nó phiền não nè, thì chúng ta phải coi nó chấp cái thân này là
ngã, hay là chấp cái tâm?
Mà nó chấp
thân thì chúng ta mới quán bất tịnh, quán xem coi cái thân này, là cái bao da
này nó sẽ chứa những cái gì, cái gì, hôi thúi bẩn thỉu như thế nào? Thì đó để
mà chúng ta đoạn dứt cái chấp ngã của chúng ta.
Mà nó kiến
chấp thì nó thuộc về tâm, thì chúng ta phải quan sát về cái tâm để mà chúng ta
tu cái Định Vô Lậu, trên tâm quán tâm mà. Tu cái Định Vô Lậu để quét sạch cái
kiến chấp của chúng ta, nó làm cho chúng ta đi vào đúng con đường của Đạo Phật.
Thì như vậy
thì quý thầy thấy rằng, trong cái con đường tu tập của mình thì những cái bài
kinh như vậy, thì chúng ta làm sao mà chúng ta tin nổi được mà chúng ta theo đó
mà chúng ta tu?
Mà nếu mà cứ
đọc cái bài kinh này Thân Hành Niệm rồi tôi tu đủ thứ cái này, tôi cứ đọc như vậy,
mà cái danh từ mà đọc thì các thầy thấy, cái chỗ mà để mà khắc phục tham ưu,
cái chỗ mà đoạn trừ các ác pháp, thì Đức Phật nói như thế này, chúng ta biết
cái pháp nào mà chúng ta đoạn dứt nó nè:
(39:15) “Trong
khi vị ấy sống không phóng dật”. Sông không phóng dật, bây giờ chúng ta sống
không phóng dật chúng ta làm sao nè? Cái tâm mình nó cứ ngồi đây mà nó phóng nó
nhớ cái này, nhớ cái kia, nó không phóng dật sao? Nó phóng dật đó chớ.
Vậy thì muốn
không phóng dật thì phải làm sao? Thì rõ ràng là cái pháp hồi nãy mà chúng ta
nương vào cái hơi thở, mà nương vào cái hành động đi thì cái tâm nó phóng được
không, cái pháp đó nó làm cho tâm chúng ta có phóng được không?
Bây giờ
chúng ta đang biết cái hơi thở nè, đang biết cái hành động đi, thì cái tâm nó
còn cái chỗ nào mà nó phóng ra không? Thì nó có phóng dật đâu. Cho nên chúng ta
nhiệt tâm, tinh cần ở trong những cái giữ gìn trong cái hành động, thì nó không
còn cái kẽ hở, thì cái tâm nó không phóng dật.
Rồi bây giờ
đó: “Các niệm và tư duy thuộc về thế tục”, tư duy tức là suy nghĩ các
cái niệm, nó chưa có khởi ra. Vì cái pháp Chánh Niệm Tỉnh Giác nó làm cho các
pháp đoạn dứt đi, nó không có khởi ra được, thì chúng ta có pháp nào đâu mà
chúng ta lại tư duy nó, suy nghĩ nó như cái Định Vô Lậu, để mà chúng ta đoạn trừ?
Đó, cho nên chúng ta có đoạn trừ gì đâu.
Do cái pháp
Chánh Niệm đó mà chúng ta ngăn chặn các pháp ác, thì pháp ác không cho sanh,
cho nên chúng ta đâu có cái pháp nào mà chúng ta cần nó phải đoạn trừ. Do đó
thì tâm của chúng ta như thế nào?
Bây giờ nội
tâm chúng ta sẽ an trú, an tọa, chuyên nhất, định tỉnh. Rõ ràng là quý thầy cứ
giữ gìn, vừa hơi thở mà vừa cái hành động đi, hay hoặc là trong hành động đi,
hay hoặc là chuyên nhất một hơi thở. Thì do đó quý thầy có thấy cái tâm của
mình chuyên nhất và định tỉnh không? Và có thấy cái sự an tọa cho cái sự ngồi
hay hoặc là sự đi của mình an ổn không? Chắc chắn là sẽ có sự an ổn.
Đó thì, như
vậy là chúng ta có cần quán xét đoạn trừ không? Mà ở đây thì viết như vậy. Bây
giờ đã tu cái pháp đó rồi, mà bây giờ còn phải đoạn trừ nó thì cái bài kinh đó,
như vậy là chúng ta đã có cái pháp, đã ngăn chặn, đã làm cho nó không sanh thì
cái gì mà còn sanh ở trong này mà phải đoạn trừ?
Cho nên ở
đây chúng ta có pháp chúng ta tu thì chúng ta không có còn lo lắng nữa.
(41:27) “Lại
nữa, này các Tỳ Kheo, Tỳ Kheo như thấy một thi thể quăng bỏ trong nghĩa địa một
ngày, hai ngày, ba ngày. Thi thể ấy trương phồng lên, xanh đen, nát thối ra, Tỳ
Kheo quán thân ấy như thân này, tánh chất là như vậy, bản tánh là như vậy,
không vượt khỏi bản chất ấy.”
Nghĩa là
mình quan sát cái thây ma phồng lên, như vậy là, bây giờ thì quý thầy thấy
trong cái bài kinh này, nó là một cái quán sát, mà quan sát một cái thân sình
hôi, thúi như vậy, để chúng ta tu phá cái ngã của chúng ta, chấp cái thân là
cái ngã của mình. Như vậy là mình tu cái Định Vô Lậu chớ không phải là tu cái định
Chánh Niệm Tỉnh Giác.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét