123- 7- TU TẬP BA LOẠI ĐỊNH TRONG PHÁP TỨ CHÁNH CẦN
(42:21) Cho
nên ở đây mình biết rằng trong cái pháp Tứ Chánh Cần thì mình cần phải tu ba
cái định, cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, một cái Định Niệm Hơi Thở, và một cái
Định Vô Lậu. Có ba cái định, nhưng cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác và cái Định Niệm
Hơi Thở là nó ngăn chặn các pháp ác, mà cái Định Vô Lậu thì nó đoạn dứt các
pháp ác. Chúng ta phải hiểu được như vậy.
Thì ở đây
thì chúng ta chỉ nói về Thân Hành Niệm, tức là chúng ta chỉ nói về cái phần hoạt
động của cái thân, tu ở trong các hành động của cái thân, để ngăn chặn các pháp
ác, chớ không phải tu ở trong cái Định Vô Lậu để mà quán xét, vì chưa tới cái
phần này. Cho nên cái Định Vô Lậu thì phải nói trong cái phần khác, không phải
nói ở trong cái Thân Hành Niệm, trong cái bài kinh này.
Cho nên ở
đây tuy rằng chúng ta tu tập cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác và Định Niệm Hơi Thở
thì như Thầy đã nhắc lại ở trong cái bài kinh này rồi, thì chúng ta đã thấy rằng
từ cái hành động, đi, đứng, nằm, ngồi, co tay, mặc áo, ăn uống, tất cả mọi cái
hành động đó đều là tỉnh thức trong cái hành động đó, gọi là Chánh Niệm Tỉnh
Giác.
Rồi đồng thời
cái hơi thở ra biết thở ra, mà hơi thở vào biết vào đó, thì chúng ta biết được
cái hơi thở ra, vào như vậy đó, đó là Chánh Niệm Tỉnh Giác của cái hơi thở, mà
cái danh từ của nó gọi là Định Niệm Hơi Thở, vì Định Niệm Hơi Thở Thầy đã nói
nó là một cái trợ pháp để cho nó trợ các pháp khác. Sau này chúng ta nhập thiền
định thì cũng đều nương vào cái hơi thở này mà chúng ta nhập các thiền định
(44:07) Nhưng
đầu tiên mà chúng ta tu nó, thì đương nhiên được xem nó là Chánh Niệm Tỉnh Giác
Định chớ không phải là Định Niệm Hơi Thở. Bởi vì giúp cho chúng ta tỉnh thức ở
trong cái hành động nội, mà hành động nội tức là hơi thở ra, hơi thở vô. Cho
nên ở đây gọi nó là Định Niệm Hơi Thở thì cũng được, hay gọi nó là Chánh Niệm Tỉnh
Giác trong nội thân của chúng ta thì cũng được.
Vì vậy cái
bài kinh Thân Hành Niệm này, nó chỉ có hai phần, một cái phần hơi thở và một
cái phần hành động thân của chúng ta, thì nó xác định cho chúng ta biết hai cái
định đó để ngăn chặn các pháp ác ở trong Tứ Chánh Cần, nó không cho sanh ra.
Và đến cái Định
Vô Lậu thì nó phải quán xét thân bất tịnh, những các pháp đều vô thường, khổ,
không, vô ngã của nó, tất cả những cái pháp đều là nó không thường còn, cho nên
làm cho tâm của chúng ta không dính mắc và chấp đắm. Đó là Định Vô Lậu để các
pháp khác mà nó khởi trong đầu của chúng ta ra, thì ngay đó chúng ta phải quán
sát nó, rồi chúng ta diệt xả nó đi, đoạn dứt nó đi, không được kéo dài nó, thì
đó là chúng ta đã đoạn các pháp ác.
Như vậy khi
mà ngăn chặn không cho các pháp ác sanh khởi, và đoạn dứt các pháp ác đã sanh
khởi, thì chúng ta đã có ba cái định để mà chúng ta tu tập, để thực hiện được
cái Tứ Chánh Cần.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét