121- 5- PHÁP CHÁNH NIỆM TỈNH GIÁC TRONG BÀI KINH THÂN HÀNH NIỆM
(26:27) Thì
bây giờ đến kế tiếp, thì Đức Phật lại dạy cái Thân Hành Ngoại đây. Thân Hành Nội,
thay vì phải Thân Hành Ngoại đi trước mà Thân Hành Nội phải đi sau mới đúng
cách. Bởi vì mình phải tu tập tỉnh thức, rồi mình mới ngồi lại mình mới tu tập
mới được.
Bây giờ Đức
Phật lại dạy tới cái Thân Hành Nội, thì trong khi ở đây, cái bài đầu tiên thì
các thầy lại thấy nè: các vị Tỳ Kheo đi đến một khu rừng, hay đi đến một gốc
cây, hay ngồi một ngôi nhà trống, rồi mới tu được cái hơi thở đó.
Mà nếu bây
giờ “lại nữa”, cũng đang ngồi thì làm sao đi? Thì ở đây “lại nữa”
là cái bài kế Đức Phật lại dạy Thân Hành Niệm này:
“Lại nữa,
này các Tỳ Kheo! Tỳ Kheo đi biết rằng tôi đi, hay đứng biết rằng tôi đứng, hay
ngồi biết rằng tôi ngồi, hay nằm biết rằng tôi nằm. Thân thể được sử dụng như
thế nào vị ấy biết thân thể như thế ấy. Trong khi vị ấy sống không phóng dật,
nhiệt tâm, tinh cần, các niệm và tư duy thuộc về thế tục đoạn trừ. Nhờ đoạn trừ
các pháp ấy, nội tâm được an trú, an tọa, chuyên nhất, định tỉnh. Như vậy các Tỳ
Kheo, Tỳ Kheo tu tập Thân Hành Niệm”.
Như vậy là
cái bài này ở cái đoạn sau này Thầy nói rằng, khi mà chúng ta thực hiện Tứ
Chánh Cần thì cái chỗ mà “trong khi vị ấy sống không phóng dật”, chúng
ta lúc bấy giờ có phóng dật không?
Bây giờ cái
hành động Thầy đưa tay Thầy biết Thầy đưa tay nè, Thầy đi Thầy biết Thầy đi nè,
Thầy ngồi Thầy biết Thầy ngồi nè, Thầy nói Thầy biết Thầy nói nè, Thầy nằm Thầy
biết Thầy nằm nè, Thầy mặc y, Thầy mang bát Thầy biết nè. Mỗi hành động Thầy
làm Thầy đều biết cái hành động đó. Cũng như bây giờ Thầy đang quét sân nè, Thầy
biết Thầy đang quét sân. Mà Thầy sợ nó quên quét sân đi, Thầy nhắc “tôi
quét sân tôi biết tôi quét sân”.
Thì như vậy
luôn luôn lúc nào Thầy giữ gìn cái tâm của Thầy luôn luôn lúc nào cũng ở trong
cái hành động của mình, thì như vậy là những việc dục lạc của thế tục nó còn
cám dỗ Thầy được không? Tâm Thầy nó còn phóng ra theo các pháp được không? Nếu
mà phóng ra thì nó là niệm ác mất rồi.
Cho nên áp dụng
vào Tứ Chánh Cần thì chúng ta thấy rằng, trong cái Thân Hành Niệm nó làm chúng
ta tỉnh táo, rất tỉnh táo và chúng ta đoạn dứt các pháp ác, chấm dứt các pháp
ác không cho sanh khởi. Đó là cái pháp tu Thân Hành Niệm.
Và như vậy
chúng ta, cái đầu tiên chúng ta thấy rằng, cái bài kinh này Đức Phật phải dạy
cái đi, đứng, nằm, ngồi, hành động của chúng ta ở bên ngoài trước, thì tới cái
hơi thở sau, là nó hay nhất. Bởi vì cái ngồi nó có thời gian ngắn, mà cái đi,
mà làm tất cả những công việc nó có thời gian dài chúng ta để tập tỉnh thức.
“Lại nữa,
này các Tỳ Kheo! Tỳ Kheo khi bước tới, bước lui, biết rõ mình đang làm. Khi ngó
tới, ngó lui, biết rõ mình đang làm”. Nghĩa là biết mình đang ngó tới, ngó
lui đó.
“Khi co
tay, khi duỗi tay biết rõ mình đang làm. Khi mang áo Tăng già lê, mang bát,
mang y biết rõ mình đang làm. Khi ăn, uống, nhai, nếm biết rõ mình đang làm.Khi
đứng, ngồi, ngủ, thức, nói, im lặng biết rõ mình đang làm.
Trong khi
vị ấy sống không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần, các niệm và tư duy thuộc về thế
tục được đoạn trừ. Nhờ đoạn trừ các pháp ấy, nội tâm được an trú, an tọa,
chuyên nhất, định tỉnh. Như vậy này các Tỳ Kheo, Tỳ Kheo tu tập Thân Hành Niệm”.
(29:47) Đó
thi, rõ ràng là đây là cái phần mà chúng ta tu tập Thân Hành Niệm rất rõ mà.
Nhưng mà đổi ngược lại, cái bài mà tu tập này nó sẽ nằm ở trước, cái thứ tự của
nó phải trước, rồi sau đó chúng ta mới tu tập về hơi thở chỗ chúng ta tu về
thân hành niệm. Thì cái đó nó hay, quá hay và tuyệt vời, đúng là biết cách sắp
xếp cho từng giai đoạn tu trước, tu sau.
Còn bây giờ
ngay vô tu hơi thở, thì người đó ngồi chút xíu là bắt đầu họ bị đau hay hoặc
này kia, họ bất an rồi, họ bị thọ đánh rồi, rồi họ ngồi một hơi đó thì bắt đầu
họ rơi vào vô ký, hôn trầm. Bởi vì đang ở trong cái chánh niệm thì họ không có
vọng tưởng, thì họ cũng bị rơi vào vô ký, chừng đó họ biết ở đâu mà họ là chánh
niệm được nữa? Đó họ mất đi. Cho nên đây là cái sai.
Mà khi mà tu
tập cái Thân Hành Niệm Ngoại nó đã tỉnh thức rồi, bắt đầu họ ngồi nửa tiếng một
tiếng là tỉnh thức, nó không bị rơi vào hôn trầm, thùy miên, vô ký.
Cái đó là những
cái kinh nghiệm đã dạy mình, cho nên mình biết rằng khi mà bố cục một cái bài
pháp thì phải cái pháp nào nói trước, cái pháp nào nói sau, bố cục như vậy là bố
cục sai.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét