119- 3- THỨ TỰ TU TẬP THÂN HÀNH NIỆM NỘI VÀ NGOẠI
(09:45) Vậy
thì trong cái bài pháp Thân Hành Niệm, thì cái bài pháp này là ở trong cái Kinh
Trung Bộ - Tập 3, bài kinh số 119, tên kinh là Thân Hành Niệm. Đó cái tên kinh
nó là Thân Hành Niệm. Bài kinh nó như thế này, Thầy xin đọc lại cái nguyên văn
của nó:
“Như vầy
tôi nghe, một thời Thế Tôn trụ ở nước Xá Vệ, tại rừng Kỳ Đà, tịnh xá của ông Cấp
Cô Độc, rồi một số đông đảo Tỳ Kheo, sau khi buổi ăn, sau khi đi khất thực trở
về đang ngồi tụ họp tại hội trường, câu chuyện này được khởi lên giữa Tăng
chúng.”
Nghĩa là sau
khi đi khất thực, ăn cơm xong rồi thì các vị Tỳ Kheo này mới hội họp ở cái hội
trường rộng lớn như là cái tổ đường của mình ở đây vậy đó. Họ họp nhau, rồi họ
ngồi, họ mới nói chuyện với nhau về cái pháp tu:
“Thì có một
vị Tỳ Kheo mới khởi sự nói lên điều này: “Thật vi diệu thay này chư Hiền Giả!
Hy hữu thay chư Hiền Giả! Thân Hành Niệm khi được tu tập và làm cho sung mãn,
có được quả lớn, có được công đức lớn, như đã được Thế Tôn, bậc Tri Giả, Kiến
Giả, bậc A La Hán, Chánh Đẳng Giác tuyên bố…” và câu chuyện này giữa các Tỳ
Kheo ấy đã bị đoạn diệt. “
Nghĩa là cái
câu chuyện mà đương tuyên bố nói ra như vậy đó, thì đến đây thì cái câu chuyện
đó bị gián đoạn đi, bởi vì không có còn nói nữa.
(11:40) Thì
lúc bấy giờ Đức Phật, trong cái buổi chiều thì họ đang bàn bạc về cái vấn đề
cái pháp Thân Hành Niệm, thì trong khi Đức Phật từ cái thiền tịnh độc cư, Ngài
mới đứng dậy đi đến hội trường, đi đến cái chỗ mà các chúng Tỳ Kheo đang ngồi
mà nói chuyện, bàn chuyện nhau, thì Đức Phật đi đến đó, thì các vị Tỳ Kheo
ngưng không có nói nữa, tức là gián đoạn cái câu chuyện nó không có tiếp nữa.
Cho nên khi
mà Đức Phật đến hội trường, thì Đức Phật mới hỏi. Đây, cái đoạn chỗ đức Thế
Tôn, Thầy xin đọc tiếp:
“Thế Tôn
vào buổi chiều từ thiền tịnh độc cư, đứng dậy đi đến hội trường. Sau khi đến ngồi
lên chỗ soạn sẵn, sau khi ngồi, Thế Tôn bảo các Tỳ Kheo: “Ở đây, này các Tỳ
Kheo, các ông hiện nay đang ngồi bàn vấn đề gì, câu chuyện gì mà các ông bị
gián đoạn?””
Nghĩa là các
ông thấy tôi mà các ông ngưng lại đi, không có nói nữa, đó là cái câu chuyện
gì? Tthì Đức Phật hỏi các vị Tỳ Kheo như vậy, thì có một vị Tỳ Kheo đứng lên bạch
như thế này:
“Ở đây, bạch
Thế Tôn, sau khi ăn xong, sau khi đi khất thực trở về, chúng con mới ngồi tụ họp
tại hội trường, và câu chuyện sau này được khởi lên, được một vị Tỳ Kheo khởi
lên nói: “Thật vi diệu thay chư Hiền Giả, thật hy hữu thay chư Hiền Giả, Thân
Hành Niệm này được tu tập làm cho sung mãn, có quả lớn, có công đức lớn, đã được
Thế Tôn, bậc Tri Giả, Kiến Giả, bậc A La Hán, Chánh Đẳng Giác tuyên bố.” Bạch
Thế Tôn! Câu chuyện này của chúng con chưa bàn xong thì Thế Tôn đã đến.”
(13:30) Thì
Đức Phật nghe vị cái Tỳ Kheo đó nhắc trở lại cái chuyện mà các vị đang bàn về vấn
đề cái pháp Thân Hành Niệm, thì Đức Phật nói:
Này các Tỳ
Kheo, Thân Hành Niệm tu tập như thế nào, làm cho sung mãn như thế nào, có quả lớn,
có công đức lớn? Ở đây này các Tỳ Kheo, Tỳ Kheo đi đến một khu rừng, hay đi đến
một gốc cây, hay đi đến một ngôi nhà trống và ngồi kiết già, lưng thẳng và an
trú chánh niệm trước mặt.
Chánh niệm
là cái niệm giữ lấy cái niệm chơn chánh, đó là cái niệm gì? Cái niệm hơi thở.
Thì thay vì, thì ở đây cái bài Thân Hành Niệm, đầu tiên thì chúng ta phải dạy
cái Thân Hành Niệm Ngoại. Mà ở đây cái bài này, ngay từ vô thì Đức Phật lại dạy
cái Thân Hành Niệm Nội, tức là hơi thở, cho nên nó không có thứ lớp đó, cái
chúng ta thấy nó rõ ràng.
Theo cái Tứ
Niệm Xứ thì Đức Phật có dạy rất rõ: “trên thân quán thân mà tu về nhân
tướng để khắc phục tham ưu.” Thì tu về nhân tướng của nó, nó không có
hành, mà tu về cái nhân tướng, chớ không phải hành tướng.
(14:51) Mà
trên thân quán thân, tu về hành tướng ngoại, thì đó là tu ở trong hành động như
đi kinh hành hoặc làm công việc của thân của mình, gọi là hành tướng ngoại.
Trên thân quán thân mà tu về hành tướng nội, đó là hơi thở ra, hơi thở vô thì
nó mới đúng, nó đúng cách. Đó là trên Tứ Niệm Xứ đã dạy như vậy.
Còn ở đây
vào cái bài Thân Hành Niệm, thì chúng ta phải dạy ngay cái hành động ngoại trước,
và hành động nội sau. Bởi vì hành động nội nó nhắc cho chúng ta để đi vào thiền
định, để làm chủ được sự sống chết, vì vậy mà nương vào cái hành động nội này
thì chúng ta sẽ khắc phục.
Như Thầy đã
dạy Tứ Chánh Cần, thì chúng ta nương về hành động ngoại để mà ngăn chặn không
cho các ác pháp sanh, và nương về hơi thở để ngăn chặn không cho các ác pháp
sanh. Thì cái hành động nội và hành động ngoại chúng ta phải tu cái nào trước?
Bởi vì hành
động nội nó rất khó, là vì chúng ta ngồi kiết già thì chúng ta không thể kéo
dài cái thời gian dài một, hai tiếng đồng hồ không thể dài được. Thứ nhất, ngồi
kiết già hai chân đau tê thì không thể ngồi rồi, mà bị thọ đánh thì không bao
giờ mà còn nhiếp tâm ở trong tỉnh thức, ở trong hơi thở được. Chúng ta phải thấy
cái kinh nghiệm dạy chúng ta biết điều đó mà.
Cho nên ở
đây, mà nếu mà ngồi như vậy, hít thở như vậy, thì cái thời gian chúng ta chỉ có
ngắn ba mươi phút mà thôi. Cái sức chúng ta mà người chưa ngồi thiền lâu, chưa
ngồi kiết già lâu, ba mươi phút là chịu không muốn nổi rồi đó.
Đó là, bây
giờ chúng ta, mà lại ngồi mà hít thở như vậy, thì chúng ta dễ bị hôn trầm, thùy
miên, vô ký. Nghĩa là cái tâm mà chúng ta giữ cho nó hoàn toàn tỉnh giác, không
có tạp niệm xen vào, để tỉnh thức, để ngăn chặn các ác pháp đó, thì lúc bấy giờ
chúng ta sẽ rơi vào hôn ký (hôn trầm, vô ký), thùy miên, không có thể nào trật
được.
Cho nên chỉ
có khi mà chúng ta đi kinh hành, lao động, thì chúng ta không bị rơi vào hôn trầm,
vô ký, thùy miên, chúng ta không bị rơi.
Cho nên ở
đây chúng ta thấy rằng, cái bài pháp mà do Đức Phật dạy như vậy là thiếu, thiếu
trước, thiếu sau. Như vậy là người sau này đã kết tập, làm sai, không hiểu,
không có kinh nghiệm, chớ ông Phật dạy không phải thiếu kinh nghiệm như thế
này.
Nghĩa là ông
Phật phải dạy cái nào trước, cái nào sau, còn cái này dạy như vậy là sai. Mặc
dù là cái bài pháp nói đúng chớ không sai, nhưng mà điều kiện là thứ tự sắp xếp
như vậy là sai. Cái người mà sắp xếp này là cái người không đúng.
Đó, Thầy mạnh
dạn dám phê phán được cái sai, cái đúng, và Thầy nói rằng quý thầy đừng tin nơi
cái miệng Thầy của nói, mà hãy suy ngẫm coi có đúng không? Qua sự kinh nghiệm của
quý thầy, quý thầy suy ngẫm có đúng không?
Nếu quý thầy
chưa có tỉnh thức bằng hành động bên ngoài, mà quý thầy vội tỉnh thức bằng hơi
thở thì quý thầy sẽ bị hôn trầm, thùy miên, vô ký, bởi vì hết vọng tưởng là quý
thầy sẽ bị. Thầy nói quý thầy cứ rút tỉa kinh nghiệm coi có không? Còn quý thầy
cứ đi kinh hành, cứ lao tác đi, quý thầy không rơi vào vô ký, hôn trầm, thì sức
tỉnh thức các thầy càng ngày càng tăng lên.
Ông Phật dạy
có kinh nghiệm hẳn hòi, đàng hoàng, nhưng người sau sắp xếp lại cái bài kinh
này, là cái người sau làm sai. Đó là cái người không có kinh nghiệm, chớ không
lý mà ông Ca Diếp không biết điều này để mà kết tập kinh điển bằng cách là lấy
trái làm phải, lấy phải làm trái như thế này sao?
Cho nên
chúng ta, nếu mà các thầy, các con, mà chúng ta có đủ cái Túc Mạng Minh, chúng
ta trở về với cái thời quá khứ, chúng ta nghe cái bài pháp Thân Hành Niệm này Đức
Phật đã dạy, thì chúng ta biết rằng đúng hay sai, và cái người mà viết lại cái
bài kinh này sai hay đúng, chúng ta biết rõ.
Bây giờ một
mình Thầy khó mà xác định, nhưng mà Thầy dám xác định ở đây trước quý thầy.
Nhưng không phải là chỗ quý thầy đem cái bài kinh này ra mà nói người ta làm
sai này kia. Quý thầy lấy chỗ nào chứng minh?
Cho nên quý
thầy hãy tu như Thầy đi, rồi quý thầy trở về nghe Đức Phật Thích Ca nói lại cái
bài kinh này, Thân Hành Niệm. Trong khi Đức Phật dạy cho một số Tỳ Kheo này thì
quý thầy sẽ nghe rõ từng cái bài trước, bài sau rất rõ ràng, chớ không phải như
thế này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét