105- 7- SỐNG ĐÚNG GIỚI LUẬT MỚI CÓ GIẢI THOÁT
(28:20) Bây
giờ cô Diệu Quang hỏi tiếp Thầy:
“Kính bạch
Thầy! Tại sao Phật giáo lấy giới luật làm pháp môn đầu tiên để tu tập, không lấy
Thiền Định và Trí Tuệ tu tập trước như các nhà Đại Thừa Bắc Tông và Thiền Tông?”
Nghĩa là cô
Diệu Quang hỏi Thầy: Tại sao Phật giáo lấy giới luật mà tu trước để làm cho con
người tu quá khổ, quá là khổ hạnh, phải đời sống phải sống trong giới luật chớ
không được, phải thiểu dục tri túc như vậy, thì phòng hộ sáu căn như vậy, nó
làm cho cái người tu phải sống một đời sống quá khổ.
Còn Bắc
Tông, tức là Đại Thừa, các nhà Đại Thừa Bắc Tông với Thiền Đông Độ thì người ta
lấy thiền định mà người ta tu trước, người ta lấy sự học tức là trí tuệ người
ta tu trước, cho nên người ta không có giữ gìn giới luật, cho nên đời sống người
ta thoải mái, dễ chịu, người ta tu thấy nó thích hơn là cái tu mà lấy giới luật.
Đó là cái ý
của cô Diệu Quang là thấy một số các thầy, cũng như các con mà về đây tu tập,
khép mình ở trong cái kỷ luật, giới luật như vậy, thấy nó làm quá khắc khổ.
Thay vì một ngày mình ăn hai, ba bữa, thì mình ăn có một bữa, rồi tập ít nói, rồi
tập phòng hộ sáu căn, rồi tập xả tâm cái này cái kia rất là cực.
Còn cái kia
người ta chỉ có ngồi thiền định thôi, hoặc là người ta đến, người ta nghe người
ta học Khổ Dế, Diệt Đế, Đạo Đế như thế nào. Người ta học hiểu vậy thôi, chớ còn
người ta không có áp dụng, người ta học giới luật người ta cũng hiểu biết thôi,
mà người ta không có áp dụng vào cái đời sống người ta cho nên người ta thoải
mái, người ta dễ chịu.
Còn mình đây
tu tập như vậy mình thấy quá khổ, cho nên cái ý của cô Út muốn hỏi để cho chúng
ta hiểu cho thấu suốt tại sao mà Đức Phật lại không lấy, như các nhà Đại Thừa,
như Thiền Tông mà tu tập, lại bắt buộc chúng ta phải lấy giới luật mà làm đầu?
(30:19) Đáp: “Đạo
Phật thấy suốt được lý nhân quả.”
Nghĩa (là) đạo
Phật mà ra đời là đã thấy được cái nhân quả, thấy suốt được cái nhân quả.
“Nên tất
cả giáo pháp…”
Của mình đó,
của Đức Phật đó.
“… thì đều
được xây dựng trên nền tảng thiện pháp.”
Nghĩa là tất
cả những cái bài thuyết giảng, bài pháp nào cũng đều là nhằm để chúng ta thực
hiện ở trên cái thiện pháp. Như bây giờ chúng ta tu Tứ Chánh Cần, chúng ta thấy
cái pháp Tứ Chánh Cần, thì nó là cũng thực hiện ở trên thiện pháp mà đoạn trừ
cái ác pháp.
Rồi bây giờ
như Tứ Thiền, như là Tứ Diệu Đế, như là các cái pháp Tứ Niệm Xứ, đều là giúp
cho cái thân, thọ, tâm, pháp của chúng ta đều là ở trong pháp thiện, không có ở
trong pháp ác. Tất cả những cái pháp mà chúng ta thực hành cũng đều là pháp thiện.
Rồi giới luật
cũng dạy toàn bộ là thiện không, chớ không có cái nào mà dạy trong cái ác pháp.
Nghĩa là các pháp hành, các giới hành này, nó là các pháp để mà chúng ta hành,
để mà chúng ta đem lại cái pháp thiện ở trong thân và tâm và thọ của chúng ta
và các pháp.
Thì như vậy,
cho nên Đức Phật đã thấy suốt được cái lý nhân quả, do nhân quả thiện và ác mà
tạo con người khổ.
Cũng như Thầy
có thường nhắc ở trong cái lúc Thầy mà Thầy giảng về cái giáo án này, thì Thầy
có nhắc: từ cái nhân quả mà chúng ta sanh ra chớ không phải chúng ta ở cõi nào
mà chúng ta đến. Do cái nhân quả mà chúng ta sanh ra. Rồi chúng ta chết đi
chúng ta cũng trở về nhân quả.
Do cái chỗ
đó, nếu mà đạo Phật không thấu suốt được cái lý nhân quả thì chắc chắn không có
xây dựng cái giáo pháp của mình ở trên cái nền tảng của nhân quả.
Cho nên thấy
được cái nhân quả nó chi phối con người như vậy đó, từ cái chỗ mà chúng ta sanh
ra cũng từ nơi đó, mà nó từ vô thủy của nhân quả chớ không phải là mới đây. Rồi
bắt đầu chúng ta chết đi thì chúng ta cũng trở về nhân quả, tiếp tục ở trong
nhân quả để tiếp diễn cái sự luân hồi của chúng ta mãi mãi trong nhân quả.
(32:27) Do
cái chỗ này cho nên đạo Phật mới đặt cái nền tảng pháp môn của mình ở trên nền
tảng của nhân quả, lấy cái thiện pháp làm cái mục đích để đi vào cái sự cứu
cánh giải thoát cho chính mình. Cho nên pháp của Phật từ cái bài pháp đầu tiên
cho đến cái bài pháp cuối cùng, thì đều gọi những cái tên nó là Sơ Thiện, Trung
Thiện và Hậu Thiện.
Đó thì như vậy
là chúng ta đã rõ, mà nếu mà lấy một cái gì khác mà đi ngược lại, thì chắc chắn
là sẽ không đúng đạo Phật.
“Giới luật
của Phật gồm có giới bổn, giới đức, giới hạnh, giới tuệ, giới hành.”
Mà Thầy đã
giảng từ cái giới bổn, đến giới đức, giới hạnh, giới tuệ rồi, bây giờ cái hạ
năm nay là giảng về giới hành, tức là các pháp môn để hành, để đạt được cái giới
luật cho nó được nghiêm túc và đời sống của chúng ta được giải thoát hoàn toàn
các ác pháp, ra khỏi các ác pháp.
“Nói đến
giới tức là nói đến thiện. Nói đến thiện tức là nói đến sự an vui, thanh thản của
tâm hồn. Mà đã an vui, thanh thản của tâm hồn là giải thoát khổ cuộc đời.”
Đó, thì
chúng ta thấy thiện là nó sẽ giải thoát được cái đau khổ của cuộc đời, mà chính
chúng ta đi tìm sự giải thoát khỏi cái sự đau khổ của cuộc đời, cho nên phải lấy
cái pháp thiện mà làm cái mục đích mà chúng ta phải nhắm đến con đường tu tập.
“Muốn được
an vui, thanh thản của cuộc đời không gì hơn là phải sống đúng giới luật.”
Nghĩa là muốn
được cuộc sống mình an vui, thanh thản thì phải lấy giới luật mà sống, thì nó mới
giải thoát được.
(34:12) “Nhờ
giới luật mà tâm mới ly được ác pháp và lòng ham muốn của chúng ta. Tâm ly được
ác pháp và lòng ham muốn thì tâm nó trong sạch và thanh tịnh. Do tâm trong sạch
và thanh tịnh tức là thiền định. Vì thế Đức Phật dạy: Giới sanh Định.”
Rõ ràng là
khi tâm của chúng ta ly dục và ly ác pháp thì nó mới thanh tịnh. Mà nó mới
thanh tịnh, cái thanh tịnh đó đó, tức là thiền định. Vì thế mà Đức Phật nói do
giới mà sanh định, do giới làm cho tâm chúng ta thanh tịnh, mà thanh tịnh tức
là định, vì vậy gọi là: Giới sanh Định.
“Khi tâm
đã có định, định là sự nghỉ ngơi thân và tâm.”
Tâm mình bây
giờ nó có định rồi, nó là cái sự nghỉ ngơi. Còn trước kia mình chưa ly dục ly
ác pháp, thì phải dùng giới, phải sống cho đúng cái hạnh giới, thì nó rất là khắc
khổ, nó làm cho mình cực khổ trên bước đường tu tập. Nhưng mà sau khi mà cái
tâm nó thanh tịnh rồi, nó có định rồi, thì từ đó cái định là một sự ngơi nghỉ của
thân tâm của mình.
“Do sự
ngơi nghỉ này tâm nó được lóng sáng.”
Mình càng ở
trong cái thiền định thì tâm của mình nó được lóng sáng.
“Tâm được
lóng sáng nên tâm rất sáng suốt, không còn bị kiến chấp và ngã chấp…”
Nó sáng suốt,
cho nên mỗi cái mà hồi nào tới giờ mình hiểu mà mình cho nó rằng đúng, bây giờ
mình đều sáng suốt mình nhận ra cái sai.
Cũng như hồi
nào tới giờ Thầy không biết cái bài kinh này sai, cho nên cứ thấy nó là đúng.
Nhưng mà sau khi cái tâm nó lóng sáng được ở trong định rồi, lần lượt nó phá được
cái kiến chấp “đúng” đó, nó thấy những cái bài kinh đó các bậc Hòa thượng, các
bậc thầy dạy mình nói rằng đúng, nhưng bây giờ Thầy thấy nó là sai.
Cho nên cái
bị cái kiến chấp của người khác nhồi nhét vào mình đó, thì mình đã xả ra được,
mình thấy nó sai. Và cũng từ đó cái ngã chấp của mình, nó cũng từ cái sáng suốt
đó mà cái ngã của mình nó bị triệt tiêu đi, nó bị chấm dứt đi, nó không còn chấp
ngã nữa, ngã chấp.
“…thấy
suốt lậu hoặc của con người là khổ.”
Nghĩa là
chúng ta thấy được cái kiến chấp, cái ngã chấp và thấy được cái lậu hoặc của
con người là khổ, tất cả những cái này đều là khổ.
“Vì sự thấu
suốt này khiến cho hành giả giải thoát hoàn toàn ra khỏi tâm lậu hoặc. Vì thế Đức
Phật dạy: Định sanh Tuệ là vậy.”
(36:34) Tuệ
không có nghĩa là cái trí tuệ hiểu mênh mông cái gì cũng hiểu hết mà không đúng
vào cái con đường giải thoát, thì cái sự hiểu đó cũng là cái hiểu sai, không có
đúng.
Cho nên cái
hiểu này, bây giờ nó rõ thấu được. Rõ thấu được thứ nhất là do lậu hoặc mà con
người khổ. Nó rõ thấu được là cái Tứ Diệu Đế là cái khổ, rồi cái nguyên nhân mà
nó tập hợp những sự đau khổ, rồi diệt cái khổ đi, diệt cái nguyên nhân khổ đi,
thì ngay đó là một trạng thái giải thoát.
Rồi từ đó nó
suy ra, nó biết được tám cái nẻo để đi đến cái chỗ mà Diệt Đế, đi đến cái chỗ
giải thoát đó, cho nên nó thấu rõ, thấu rõ thật rõ. Vì vậy mà nó thấu rõ thật
rõ, thì hoàn toàn lậu hoặc nó sẽ đoạn dứt.
Còn bây giờ
chúng ta hiểu biết bằng cách là chúng ta được người khác dạy cho hiểu biết,
nhưng chúng ta chưa thấu rõ. Thấu rõ phải do cái định, cái tâm nó có định, nó
lóng sáng, thì lúc bấy giờ chúng ta mới thấu rõ tận nguồn gốc của sự đau khổ
con người.
“Cho nên
trong Tứ Thánh Định Đức Phật dạy rằng: ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền, do ly dục
sanh hỷ lạc. Khi nào tâm định trên thân, thân định trên tâm thì hướng đến Tam
Minh sẽ thấu rõ.”
(37:58) Bây
giờ từ cái chỗ mà chúng ta ly dục ly ác pháp, chúng ta mới nhập được cái Sơ Thiền,
thì ở trong Tứ Thánh Định xác định rõ, từ cái chỗ mà thiền thứ nhất thì chúng
ta phải đi vào cái giới, nó mới sanh ra được cái định, từ cái định đó thì chúng
ta mới thấy được thân định trên tâm và tâm định trên thân. Lúc bấy giờ cái thân
mà nó định thì nó bất động, nó không còn thở, nó mới định. Nó còn thở thì làm
sao mà nó định được?
Cho nên khi
mà nó định trên tâm của nó được rồi, thì lúc bấy giờ chúng ta hướng tâm của
mình đi đến Tam Minh, thì mình sẽ thấu rõ.
“Thấu rõ
thứ nhất như thế nào? Một là Túc Mạng Minh, hai là Thiên Nhãn Minh, ba là Lậu Tận
Minh. Ba Minh này đã viên mãn tức là trí tuệ giải thoát của đạo Phật hiển hiện,
hành giả sẽ hoàn toàn giải thoát, làm chủ sanh tử, chấm dứt luân hồi.
Ngược lại
đạo Phật Đại Thừa…”
Đó thì cái đạo
Phật mà chúng ta tu theo cái đường lối của đạo Phật, thì khi mà chúng ta đủ Tam
Minh thì chúng ta chấm dứt sanh tử luân hồi, chúng ta hoàn toàn là không còn tu
tập nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, chứ chúng ta hết có cái pháp nào mà gọi là tu nữa.
(39:10) Còn
bây giờ nói về cái đạo Phật Đại Thừa, tức là đạo Phật phát triển:
“Ngược lại
đạo Phật Đại Thừa, thì Bắc Tông và Thiền Tông lấy kiến thức học tập làm trí tuệ…”
Lấy cái sự
huân học, hiểu bài học này, bài kinh kia, hiểu biết rộng rãi, thì đó gọi là trí
tuệ, sự hiểu biết.
“… lấy ức
chế tâm làm thiền định…”
Lấy cái chỗ
mà ức chế, dùng cái pháp môn mà ức chế cái tâm mình để làm cho cái Tầm Tứ nó
không khởi lên cái niệm, thì họ lấy cái pháp đó họ tu, lấy cái học và lấy cái
pháp ức chế đó mà họ tu tập.
“… còn
giới luật thì không cần giữ gìn, nên đức hạnh của một vị Tỳ Kheo và Tỳ Kheo Ni
không có.”
(39:56) Cho
nên nhìn vào cái giới mà Phật giáo Đại Thừa với Thiền Tông thì cái giới luật họ
không có nghiêm chỉnh, họ ăn uống phi thời, họ sống trong chùa to tháp lớn, họ
sống trong những cái vật chất đầy đủ, không thiếu một thứ gì hết.
Do đó cái
tâm của họ nó chạy theo những cái dục lạc của thế gian. Đời có những vật gì,
thì ở thế gian người ta có giàu có, người ta có vật gì, thì ở trong chùa họ
cũng có những vật nấy, họ không thua gì ở ngoài đời chút nào hết.
Nghĩa là đời
sống của họ cũng đầy đủ vật chất như các người khác chớ không có thua. Do cái
chỗ mà họ không có giữ gìn giới, cho nên cái đời sống của họ nó thiếu cái hạnh,
thiếu cái đức hạnh của một vị tỳ kheo.
Họ cứ nghĩ rằng
khi mà họ tu, họ học hiểu rồi, họ tu cái pháp thiền định mà ức chế tâm, sau khi
đạt được thì giới luật họ nghiêm chỉnh, họ nghĩ như vậy.
“Cuộc sống
của tu sĩ đời chẳng ra đời, đạo chẳng ra đạo, danh lợi giống như người thế
gian.”
Đó thì các
thầy quán xét những cái lời mà Thầy giải thích cho cô Diệu Quang, có đúng hay
là không. Rất là đúng trong cái hiện đại, vì chúng ta đang tiếp xúc với các thầy
tu Thiền Tông và các thầy tu theo pháp môn Đại Thừa, thì chúng ta thấy đời sống
của họ rõ ràng cụ thể, chứng minh cho lời nói của Thầy không có vu khống họ
chút nào.
Nhưng chúng
ta cũng biết rằng trong cái giới tu sĩ hiện giờ có những người rất là tha thiết.
Họ không có nề hà cái sự giữ gìn giới luật, nhưng họ chưa biết pháp môn, cho
nên họ đang sống trong cái cảnh họ đang lầm lạc, mà họ chưa biết cái pháp môn
chơn chánh để họ hoài đầu, đi hướng về con đường của đạo Phật.
Nếu một ngày
nào họ biết rằng giới luật để đưa họ đi vào cái chỗ giải thoát, tâm thanh tịnh
để đi đến thiền định chơn chánh của đạo Phật, nhập được bốn thiền Tứ Thánh Định,
thì chắc chắn họ sẽ hoài đầu trở lại rất nhanh. Họ không hề ham danh, ham lợi,
ham chùa to tháp lớn, mà họ chỉ còn đi chọn lấy một cuộc đời giải thoát như Đức
Phật, và các bậc Thánh Tăng mà thôi.
Đó là trả lời
cho cô Diệu Quang khi cô hỏi về cái giới luật và cái cách thức tu của các tu sĩ
hiện giờ.
Như vậy thì
các thầy cũng như quý con đã hiểu biết cái đường lối tu tập Giới Định Tuệ. Mà
hiện giờ thì người ta tu về tuệ và định mà bỏ giới, còn chúng ta thì quá khắc
khổ là vì chúng ta tu từ giới đi vào thiền định rồi mới tới tuệ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét