106- 8- HẬU QUẢ CỦA ĐỊNH TUỆ SONG TU, KHÔNG GIỮ GIỚI LUẬT
(42:46) Hỏi:
“Kính bạch Thầy, theo chỗ con hiểu thời nay người tu sĩ lấy sự hiểu biết tu
trước, Tuệ, kế đó tu Định, hoặc là Tuệ Định song tu, Thiền Giáo đồng hành.”
Nghĩa là họ
vừa học mà vừa tu thiền định. Nghĩa là vừa hiểu, học hiểu giáo lý lời Phật dạy ở
trong kinh Đại Thừa và tập thiền định ức chế tâm. Nghĩa là có khi thì họ tu trước
bằng cái trí tuệ, như có nhiều người bây giờ họ chạy theo họ học về giáo lý của
Phật, để lấy cấp bằng này cấp bằng kia, thì họ không có thời gian rảnh rỗi để
mà tu thiền định, cho nên họ chỉ chuyên học mà thôi.
Rồi thậm chí
như học sinh ngữ, Anh ngữ hay là Pháp ngữ, hay Nga ngữ, hay Nhật ngữ, hay Hoa
ngữ để nó làm một cái đà tiến ở trên cái sự học hỏi của họ, từ cái Cử nhân họ đến
cái bằng Tiến sĩ, họ phải dùng một cái loại ngoại ngữ để đi du học. Thì đó là họ
chuyên về cái tuệ mà họ không có chuyên về định.
Còn có chỗ
thì Định Tuệ song tu, tức là Thiền Giáo đồng hành, nghĩa là họ vừa học mà vừa
tu thiền định, rồi họ học để sách tấn cho cái sự tu tập của họ. Nghĩa là bữa
nay giờ này thì họ ngồi thiền, nhưng mà sáng mai thì họ ngồi họ nghe bài kinh
thuyết giảng, để làm cho họ phấn khởi trong lòng họ, đặng họ nỗ lực họ tu thiền
nữa.
Cứ mỗi một
bài pháp là sách tấn họ làm cho họ tu đạt được hay không được. Nhưng mà mỗi lần
nghe một cái bài pháp của một vị Tổ sư, hay một vị tôn túc nào dạy một cái pháp
thiền, nói nó đúng cái chỗ mình tu, làm như mình thấy nó đúng quá, đúng quá làm
cho mình ham thích tu thêm nữa, coi như là hâm nóng mãi mãi.
Thiền Giáo đồng
hành, có nghĩa là hâm nóng mãi mãi để cho người ta tu. Chớ còn nếu mà không có
học giáo thì người ta tu một thời gian sau người ta chán. Là vì người ta sẽ thấy
không có kết quả trong cái sự tu tập, mà không được nghe cái lời mà sách tấn
khuyến khích thêm, thì họ sẽ bỏ cuộc tu.
(45:01) Do
đó, vì vậy mà có một cái pháp môn gọi là Định Tuệ song tu, vừa tuệ mà vừa định
tu song song với nhau.
“Họ nghĩ
rằng tu như vậy tâm lần lần thanh tịnh, đạt được sự giải thoát.”
Nghĩa là định
tuệ song tu như vậy đó. Tuệ là cái sự hiểu biết nó giúp cho mình siêng năng
tinh tấn tu định mà không có thối tâm, không có bỏ cuộc, và sự tu tập như vậy,
vừa hiểu mà vừa có tập ức chế tâm như vậy, tâm dần dần nó thanh tịnh nó không
còn cái vọng tưởng nữa. Do cái sự thanh tịnh này, họ sẽ đạt được cái sự giải
thoát hoàn toàn.
“Thì chừng
đó giới luật không giữ mà giới luật nghiêm túc.”
Họ nghĩ rằng
sau này mình không cần giữ, mà tới chừng mà tâm mình thanh tịnh rồi, thì bắt đầu
nó không có ăn uống phi thời nữa, nó không có phạm giới nữa, họ nghĩ như vậy.
Nhưng mà cái nghĩ tưởng như vậy, nó thành ra hiện giờ một số tu sĩ, tu đã mười
năm, hai ba chục năm về tuệ định song tu đó, cho đến giờ này thì giới luật họ
cũng chẳng nghiêm túc.
Do giới luật
chẳng nghiêm túc thì biết rằng họ chưa giải thoát hoàn toàn. Và họ chưa giải
thoát hoàn toàn thì giới luật, do cái chỗ tu như vậy, cho nên hy vọng của họ là
khi mà thiền định, mà định với tuệ mà tu như vậy, thì nó sẽ đạt được, nghiêm
trì được giới luật, nhưng mà cuối cùng thì không có đạt được một cái gì hết.
“Có phải
vậy không thưa Thầy?”
Đó là Cô Út
hỏi Thầy có phải họ tu như vậy có được không?
Đáp: “Điều
con hiểu rất đúng nhưng kết quả đi ngược lại, tâm dục lạc thế gian đầy rẫy,
khéo che đậy mà thôi. Bản ngã to lớn, thích tranh luận hơn thua, tìm mọi cách
đánh lạc hướng, khiến cho tín đồ không phân biệt đâu là Chánh Pháp của Phật,
đưa ra nhiều luận giải của tưởng pháp, tạo hình ảnh trừu tượng “tâm phủ trùm vạn
hữu”.”
Đó tức là,
khi mà họ đưa ra những cái luận giải của họ, họ tưởng ra, họ giải thích ra như
cái tâm họ phủ trùm cả cái vạn hữu ở trên thế gian này, coi như là họ đã hoàn
thành được cái tâm rộng lớn mênh mông của họ đó.
“Đó là
tâm phủ trùm vạn hữu…”
Đó là cái
cách thức hình ảnh trừu tượng của họ, họ tưởng tượng ra nó, cái tâm họ phủ trùm
vạn vật như vậy.
“… còn
hình ảnh mê tín thì họ "phản bổn hoàn nguyên".”
Trong cái chỗ
mà…
(Xem tiếp
ở Pháp hành 07)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét