746- TẦM QUAN TRỌNG CỦA HẠNH ĐỘC CƯ
(43:30) Đến
đây là Thầy đã trả lời hết những cái câu hỏi của các con, của cô Diệu Quang để
giúp cho phần các con hiểu thêm phần giáo lý, là cô Diệu Quang đã giúp rất nhiều.
Và cái phần kinh nghiệm tu tập thì các con đã hỏi Thầy để giúp cho các con rút
tỉa được những cái, sắp xếp được những cái thời khóa mà tu tập cho nó tốt hơn.
Và trên cái
bước đường tu tập thì như các con đã biết rằng. Thầy nhắc đi nhắc lại rất nhiều
cho các con là cái hạnh độc cư, nó là bí quyết thành công của con đường tu tập
để giải thoát. Mười năm trong thất mà Thầy giữ hạnh độc cư, cho đến mức độ mà
trước làn tên mũi đạn mà Thầy không phá hạnh độc cư của mình, thì các con đủ biết
rằng cái hạnh độc cư nó quan trọng đến mức nào.
Do vì vậy mà
Thầy nghĩ trong thời nay khó có người mà thực hiện được cái hạnh độc cư. Và
nhìn chung thì các con biết rằng, trong chúng tu chúng ta cũng có những người
mà giữ độc cư, nhưng mà chỉ được năm bảy phần chớ không thể trọn vẹn hết mười
phần.
Cũng như một
trăm phần trăm thì người ta giữ được chừng bấy chục phần trăm là cao lắm, ít có
người mà trọn vẹn được một trăm phần trăm. Nếu mà người nào mà giữ được trọn vẹn
được một trăm phần trăm, thì người đó sẽ hoàn toàn là họ sẽ giải thoát, giải
thoát hoàn toàn và rất nhanh chóng.
Môi trường để
tạo cho các con tu tập mà các con chỉ giữ được một tháng độc cư không nói chuyện,
không tiếp duyên, sống cho mình, sống trầm lặng một mình mình, thì cái thời
gian đó cao lắm là các con cố gắng dữ lắm tầm một tháng, chớ còn không thì chưa
hẳn là được một tháng.
Nếu mà các
con thấy một tháng mà các con lại tiếp duyên, lại tạo ra cái cảnh động cho tâm
của con mà phá mất hạnh độc cư thì lúc bấy giờ các con lại bắt đầu tu trở lại nữa,
và cứ như vậy mà thời gian các con bị mất rất nhiều.
Thay vì làm
chung với nhau mà không hề có một lời nói với nhau, làm chung với nhau mà không
hề để tâm nghe chuyện người khác, thì đó gọi là độc cư.
Người nào
nói gì nói, mà mình không cần nghe câu chuyện của người khác, mình tìm cách
mình tránh xa, để cái lỗ tai của mình, nó ở gần nó hay nghe cho nên mình tìm
cách mình tránh xa, và cái sự tránh xa đó nó giúp cho các con tu nhanh chóng
hơn. Chứ còn các con mà cứ ở gần, cái lỗ tai nó bắt buộc nghe, và nó nghe tức
là làm cho các con mất độc cư, tức là bị động tâm.
Cho nên muốn
giải thoát để mà tâm ly dục, ly ác pháp, để thực hiện được thiền định mau chóng
thì chỉ có hạnh độc cư mới giúp cho các con được mà thôi!
Mà giữ làm
sao trọn vẹn, sống làm sao trầm lặng một mình, sống làm sao mà sung sướng ở
trong đời sống trầm lặng một mình, đừng có tiếp duyên ở ngoài. Mặc dù các con sống
chung nhau, làm việc chung nhau mà sống độc cư được thì cái đó là cái cao quý
nhất.
Ngày xưa ba
vị Tôn Giả đã sống chung nhau trong một cái thất, mà họ đã giữ độc cư trọn vẹn
suốt ba năm, họ đã thành tựu tất cả các loại thiền định. Thầy tin rằng nếu mà
các con giữ đúng được hạnh độc cư thì không bao lâu các con cũng hoàn tất.
(0:00) Muốn
được trọn vẹn thì các con phải giữ hạnh độc cư. Từ lâu Thầy nhắc hạnh độc cư
nhưng vì cái duyên của các con do có cái sự tiếp xúc nhau, nhưng người nào mà cố
gắng giữ hạnh độc cư dù tiếp xúc đi nữa, vẫn giữ được sống đời sống trầm lặng.
Giữ được đời
sống trầm lặng thì các con tu càng ngày thấy càng tiến bộ, và tâm hồn nó bắt đầu
quay vào, và quay vào thì các con rất dễ dàng tu thiền định. Chớ còn nó không
chịu quay vào thì rất là khó chớ không phải dễ.
Nhưng khi nó
quay vào mà các con lại để tự nhiên, và lần lượt tiếp tục sống độc cư, thì tâm
các con lần lượt nó sẽ đạt được những cái định mà rất tự nhiên. Còn khi mà tâm
quay vào mà các con vội vàng dùng cái trạng thái quay vào của nó để ức chế nó,
thì lúc bấy giờ nó cũng không đạt được kết quả.
Là tại sao?
Tâm vốn không chịu ức chế. Tâm vốn của chúng ta không chịu ức chế, là vì khi mà
nó quay vào để tự nhiên quay vào, và cái hạnh độc cư các con cứ giữ độc cư, đừng
có để cho mất hạnh độc cư. Vì mất hạnh độc cư tâm nó sẽ phóng ra mà Phật gọi là
phóng dật.
Cho nên
chúng ta cứ giữ cho tâm quay vào, mà giữ độc cư cho trọn vẹn, thì tuần tự cái độc
cư đó nó sẽ giúp cho cái tâm của các con thể hiện các định, nó ở mức định nào
thì các con ra lệnh ở mức định đó, nó sẽ vào được chớ không phải ngồi mà cố gắng
ức chế.
Như cô Diệu
Hảo cố gắng ức chế, khi mà tâm có hơi yên thì lại cố gắng ức chế, cho nên nó
gây ra trạng thái rối loạn cơ thể, cũng là một cái tai hại rất lớn khi mà không
biết. Cho nên mỗi người mà vấp ngã xuống, trên mỗi bước đường tu mỗi người vấp
ngã xuống một cái gì, thì để lại cho kinh nghiệm chúng ta một cái quý giá vô
cùng.
Chẳng hạn là
như Mật Hạnh vấp ngã té xuống thì lại để cho chúng ta một kinh nghiệm rất là lớn.
Nhưng mà sự vấp ngã đó, chúng ta còn trên bước đường tu tập chưa phải là trôi
lăn, chúng ta còn tiếp tục trở lại.
Cũng như cô
Diệu Hảo, sự vấp ngã cũng là làm cho cô một bài học, và bài học đó cũng rút tỉa
những kinh nghiệm để giúp chúng ta sau này.
Nó có lợi
ích chứ không phải là thiếu lợi ích. Vì trên con đường tu tập chúng ta không ngờ
được, khi đạt được một cái gì đó thì chúng ta đừng có vội vui mừng, mà hãy tuần
tự, tự nhiên để mà giữ.
Cho nên Phật
bảo chúng ta “sống trầm lặng, ưa thích trầm lặng, sống đời sống ca ngợi
sự trầm lặng”, thì sự trầm lặng đó nó làm cho chúng ta tỉnh táo, tề chỉnh,
cẩn thận, ý tứ từng chút, tự nhiên để cho tâm mình lần lượt mà nó thanh tịnh, lần
lượt mà nó giải thoát, chớ đừng có vội ép nó giải thoát thì không được.
(03:03) Chỉ
có chúng ta sống đúng, hàng ngày thực hành đúng pháp, giữ gìn đừng có cho vi phạm
một lỗi lầm nhỏ nào hết thì cái sự tu tập rất mau.
Còn chúng ta
tu tập mà không giữ gìn sống đúng, thường hay phá độc cư, không giữ gìn đúng hạnh,
để tâm buông lung chạy theo ăn ngủ, chạy theo vui với thế gian, thích nói chuyện
thì sự tu hành chúng ta rất chậm và rất lâu.
Đó là những
điều mà Thầy nhắc nhở các con. Và kế tiếp thì hôm nay cũng là gần ngày ra hạ,
thì như vậy là hôm nay chắc chắn là các con sẽ hết mùa hạ ba tháng an cư, nhưng
chúng ta vẫn là những người tiếp tục tu mãi, có những gì thưa hỏi, và đồng thời
thì Thầy sẽ kiểm tra lại những cái phần tu tập của của các con thêm, để cho các
con ngồi thiền cho vững, và hướng tâm cho chắc, sống độc cư cho trọn để thực hiện
được sự tu tập giải thoát.
Còn cái phần
Thầy đi du phương, thì tức là đi tìm nơi để cho những người tại địa phương đó họ
có chỗ nơi họ tu tập, đừng tập trung về nơi này nữa mà chúng ta tu cũng không
được mà họ tu cũng không được.
Là vì họ tập
trung về đây giấy tờ thì phiền phức, giáo hội thì không để yên, nó có nhiều cái
khó khăn, cho nên Thầy muốn giải tỏa bằng cách là đi từ cái địa phương này đến
địa phương khác để hướng dẫn cho họ có cái địa điểm tu cho tốt, để từ đó họ ở
đó mà tu. Thỉnh thoảng Thầy về thăm rồi hướng dẫn họ là tốt hơn hết, chứ đừng
đi tới đi lui mà làm động.
Thí dụ như ở
đây khoảng bốn người, nhưng mà bốn người tu trong cái môi trường này mà nỗ lực
tu tập và sống không có bị thay đổi, nghĩa là không có người thêm người vào,
thì nó không bị làm động tâm, làm cho bốn người này ngày ngày nỗ lực sống trầm
lặng thì họ sẽ đạt được kết quả.
(5:25) Còn
trái lại thì bữa nay sống bốn người, ngày mai thì năm người, ngày mốt thì mười
người thì do cái sự tăng thêm hay là giảm xuống, rồi từng đó cái tâm họ cũng sẽ
dao động trước cái hoàn cảnh của những người tới lui. Mà những người tới lui
cũng tu không đến đâu, mà những người ở lại đây tu cũng không đến đâu vì phải
có những sự xáo trộn đó.
Cho nên, thí
dụ như ở đây năm người là năm người, quyết sống chết độc cư trong năm người
này, thì công việc của họ làm hàng ngày họ đều có cái sự làm quen đi, nó không
có cái sự mà chưa quen. Và người mới vào thì làm cho họ động, còn những người
đã quen đi, họ cứ ai công việc nấy, cho nên từ đó họ sẽ sống độc cư được trọn vẹn.
Cho nên
không thêm và cũng không bớt, do như vậy mà chúng ta tu tập càng ngày càng tiến
tới tốt, mà trái lại có thêm là có động. Cho nên chúng ta phải tìm mọi cách,
làm sao mà sống cho đúng cái hạnh độc cư, ngăn chặn được những cái điều mà các
duyên bên ngoài sẽ đập phá vào chúng ta.
Các duyên
bên ngoài sẽ đập phá vào chúng ta như thế nào? Bữa nay có khách, mai có khách,
bữa kia có khách.
Cho nên Thầy
nghĩ rằng các con cũng phải nên, có thể nói, như cô Út đã đề nghị với Thầy là
nên cho các con một số người lui ra sau mà chuyên tu, để cho thực hiện được ở
trong một vài tháng hay là trong một năm nữa cho nó xong. Sống trọn vẹn độc cư
thì trong một năm, nửa năm thì các con sẽ hoàn tất được, đừng có để động.
Còn ở phía
trước coi vậy chớ rất động, từ ngày mà các con ra trước, các con sẽ bị động nhiều,
và vì các con chưa biết cho nên khi mà ra sau thì bị cô đơn, bị sống độc cư,
cho nên các con cũng hay nói chuyện làm mất độc cư trọn vẹn cho các con.
Cho nên cô
Út thấy cái điều mất độc cư đó, mà dời cho các con ra đằng trước, để rồi chuẩn
bị cho các con phải những người như thế nào để đưa ra khu sau, để mà thực hiện
độc cư cho được.
Mặc dù chúng
ta thực hiện độc cư nó có nhiều cách chớ không phải là trong một cách, không phải
chúng ta tự giam mình ở trong một cái thất sống một mình gọi là độc cư. Nhiều
khi sống một mình trong thất mà chưa hẳn độc cư. Độc cư mà tâm niệm nghĩ cái
này, nghĩ cái kia cũng chưa phải là độc cư.
Mà nhiều khi
chúng ta sống chung nhau ba bốn người, năm sáu người từng đã quen biết nhau mà
không nói chuyện với nhau, thì từng làm chung nhau, mà không khởi một ý niệm
nào hết, luôn luôn sống trong pháp để mà tu tập, thì chính đó mới là thật độc
cư, cách thức đó mới có thể đi đến nơi đến chốn. Còn nếu mà tu không đúng thì
chúng ta tu mãi mà không có đến nơi đến chốn được.
Đến đây thì
Thầy sẽ kiểm tra lại, cho các con ngồi lại chừng khoảng độ, bây giờ là bốn giờ
mấy rồi, trễ không các con? Thôi Thầy kiểm tra chừng khoảng mười lăm phút thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét