703- TỪ ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ ĐẾN DIỆT TẦM TỨ NHẬP NHỊ THIỀN
(30:45) Bây
giờ Thầy nhắc lại về Nhị Thiền. Nhị Thiền, một là tu tập Định Niệm Hơi Thở. Nó
Thầy đã chuẩn bị cho các con từ mấy năm nay, ba bốn năm nay về cái Định Niệm
Hơi Thở, để cho các con từ bắt đầu ổn định hơi thở bằng hơi thở bình thường.
Những thầy mới
vào tu đây, coi như cũng là đi tắt ngang đó, lẽ ra thì các thầy chưa được nghe
giáo pháp này, mà phải tu Định Niệm Hơi Thở cho thuần thục.
Định Niệm
Hơi Thở không có nghĩa là sổ tức, nhưng mà vì trong mọi người, người ta đang tu
trong các pháp môn hiện giờ, người ta đang dùng hơi thở người ta sổ tức, cho
nên Thầy cũng nương nó để hòa hợp với họ mà thôi.
Nhưng Thầy
thấy pháp sổ tức cũng không phải là một cái sai, nó cũng đi từ cái hơi thở,
nhưng vì nó có hơi ức chế mà thôi. Nó không dùng pháp hướng mà nó dùng cái sự ức
chế là đếm số. Cho nên nó chỉ khác có chút thôi, nhưng Thầy thấy vẫn là một cái
điều tốt, là vì chúng ta chỉ cần luyện được cái hơi thở bình thường, ổn định được
cái hơi thở bình thường là quý nhất. Từ bình thường chúng ta đi lên, chúng ta dễ
nhận xét.
Cho nên hầu
hết các con tu tập ở đây, trải qua hơn ba năm, thì các con sẽ thấy cái hơi thở
các con rất là, dễ điều khiển lắm.Còn người nào mới tu thì hơi thở còn chạy dọc,
chạy ngang, lúc thì dài, lúc thì ngắn, nó khó ổn định lắm, còn cái người tu lâu
rồi thì cái hơi thở ổn định.
Và chính cái
hơi thở ổn định là cái phương pháp để mà chúng ta đi tất cả suốt cái quãng đường
giải thoát của đạo Phật. Mặc dù là chúng ta mới tu về giới luật, chúng ta cũng
dùng được cái Định Niệm Hơi Thở nữa.
Cho nên cái
hơi thở tuy rằng nó sau cùng, nhưng sự thật ra nó mà tu tập, ngay từ lúc đầu
thì chúng ta tu tập hơi thở là tốt nhất. Vì nó bắt đầu nó ngồi lại, tâm nó theo
cái trạng thái ngồi mà nó gom lại dễ dàng.
Và đồng thời
chúng ta nương vào hơi thở, thì hơi thở là cái hành động trong thân, đầu tiên
chúng ta nương vào nó và cuối cùng thì chúng ta chấm dứt nó, để chúng ta làm chủ
sự sống chết.
(32:48) Cho
nên tu tập Định Niệm Hơi Thở thì các thầy chắc cũng là rõ lắm rồi. Theo Thầy
thiết nghĩ mà, quý thầy đã biết rồi, cái người nào mà đã tu cái Định Niệm Hơi
Thở lâu rồi thì đã biết rồi, cho nên khỏi cần phải nhắc nhiều.
Như hồi nãy
Thầy nói, năm nay Thầy nhắc ba mươi phút đến một giờ. Năm trước Thầy nhắc mười
hơi thở đi kinh hành một vòng, thì đương nhiên là người mới tu là phải vậy, năm
hơi thở, hai hơi thở, hay ba hơi thở không chừng nữa, đối với người mới tu.
Để làm gì? Để
giữ cho được cái chất lượng nhiếp tâm không vọng tưởng, thì nó mới có một cái
trạng thái thanh tịnh được, chứ còn nếu mà nó có niệm ra niệm vô, thì tức là
tâm nó mất thanh tịnh đi.
Vậy từ mười
cái hơi thở mà chúng ta đi lên dần cho tới ba mươi phút và một giờ, thì Thầy
nghĩ rằng một năm nay mà chúng ta tu tập, chắc chúng ta phải đi tới, từ ba mươi
phút đến một giờ không vọng tưởng.
Còn người
nào mà tu dở là do cái phần xả tâm yếu, do cái phần ly dục ly ác pháp chưa quét
sạch, hay hoặc là tu chỉ là hướng nhắc cầm chừng, chớ không có nhiệt tâm. Nếu
có nhiệt tâm quyết định là mình sẽ sống chết với nó, nhất định là không để cho
khởi ra niệm tham, sân, si nữa, quyết định, thì chắc chắn là tu hành đó cái thời
gian sẽ thu ngắn lại.
(34:05) Và
bắt đầu định Nhị Thiền thì chúng ta, như Thầy cũng đã dạy các thầy rồi, Định Diệt
Tầm Giữ Tứ. Định Diệt Tầm Giữ Tứ tức là chúng ta dùng cái pháp hướng mà chúng
ta nhắc cái tâm.
Thí dụ như
bây giờ muốn diệt cái Tầm, giữ cái Tứ thì như thế nào? Tác ý ra: “Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” Lời nói đó, âm thanh đó
và ý nghĩ, cái lời nói đó mà thoát ra, thì đó là cái tác ý.
Mà cái tác ý
đó là diệt cái Tầm, làm cho cái Tầm nó không có xen vô được, mà nó tiếp tục nó
tỉnh thức ở trong cái hơi thở ra và thở vô, nó làm cho Tầm diệt, còn cái tác ý
đó gọi là Tứ.
Cho đến khi
cái Định Diệt Tầm Tứ này chúng ta thấy thuần thục. Thuần thục nghĩa là mới đầu
chúng ta hướng tâm nhắc như thế này: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra.” “Hít vô dài tôi biết tôi hít vô dài, thở ra dài tôi biết tôi
thở ra dài.” “Hít vô ngắn tôi biết tôi hít vô ngắn, thở ra ngắn tôi biết tôi thở
ra ngắn.”
Đó là mình
hướng tâm mình nhắc tới nhắc lui, nhắc tới nhắc lui như vậy, tức là diệt Tầm mà
giữ Tứ, chớ không phải đếm một, hai, ba, bốn.
Và đồng thời
cứ khoảng một hơi thở rồi kế nhắc một hơi thở, rồi nghỉ một hơi thở, rồi nhắc một
hơi thở, cứ mình nhắc liên tục. Hay hoặc là hơi thở nào cũng nhắc, đó gọi là Định
Diệt Tầm Giữ Tứ.
Đến hướng
tâm Tịnh Chỉ Tầm Tứ thì mình còn có pháp hướng, mà pháp hướng thì nó phải có một
thời gian xa hơn.
Nó không phải
từ cái hơi thở này, rồi nghỉ một hơi thở, mà nhắc tới một hơi thở, hay hoặc là
nhắc liên tục, mỗi hơi thở đều nhắc như cái Định Diệt Tầm Giữ Tứ trên. Mà tới
hướng tâm thì nó khác hơn, tức là nó đi xa hơn một chút, tức là nó có cái trạng
thái yên tĩnh hơn một chút của cái diệt Tầm Tứ này. Và thấy cái tâm của mình vọng
tưởng thưa, ít, nó không còn nhiều nữa.
Do vì vậy đó
mà lâu lâu mình hướng tâm một lần để mà tịnh chỉ Tầm Tứ, bởi vì khi mình hướng
tâm rồi thì mình không còn hướng tâm nữa, thì cái khoảng thời gian đó từ một
phút, đến năm phút, cho đến mười phút, hoặc là ba mươi phút, mình mới hướng một
lần. Do cái sự hướng tâm như vậy gọi là hướng tâm tịnh chỉ Tầm Tứ.
(36:24) Chẳng
hạn là bây giờ Thầy hít vô, Thầy nhắc: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra”, rồi Thầy không nhắc nữa, Thầy thở cho tới hai chục
hay ba chục hơi thở, Thầy mới nhắc lại một lần nữa. Đó là pháp hướng tâm tịnh
chỉ.
Và pháp hướng
tâm tịnh chỉ thì chúng ta sẽ đạt Tầm Tứ như thế nào, tức là chúng ta diệt Tầm Tứ
như thế nào? Tầm Tứ sẽ kéo dài từ, nếu mà một phút thì một phút nó yên tĩnh, nó
không có tác ý nữa, và hai phút thì hai phút nó vẫn yên tĩnh, và năm phút, năm
phút nó vẫn yên tĩnh, nó không có Tầm Tứ nữa.
Cho đến khi
mà chúng ta tác ý trở lại thì cái sức của chúng ta được mười phút hay năm phút
chúng ta mới tác ý ra. Bây giờ lần lượt, lần lượt chúng ta tu cái định hướng
tâm này, cho đến khi ba mươi phút mà chúng ta vô hướng tâm rồi ba mươi phút sau
đó chúng ta hướng tâm xả ra. Và cứ như vậy thì chúng ta biết rằng cái pháp hướng
tâm chúng ta đã tịnh chỉ hoàn toàn.
Và tịnh chỉ
hoàn toàn rồi thì bắt đầu bây giờ tới cái giai đoạn kế, mà chúng ta để nhập cái
Nhị Thiền này, thì chúng ta còn có một cái tịnh chỉ Tầm Tứ chứ không phải còn
pháp hướng nữa.
Khi mà
khoanh chân ngồi kiết già lưng thẳng hẳn hòi, đàng hoàng thì chúng ta nhắc: “Tầm
Tứ phải tịnh chỉ, ngưng, không có được hoạt động nữa!” Do đó mình ngồi đó
thì bắt đầu cái hơi thở của mình ra vô từ nhanh nó chậm nhẹ, dần, dần, dần, dần,
rồi nó mất tiêu nó ở trong cái trạng thái Diệt Tầm Diệt Tứ.
Chúng ta chỉ
nhắc có một lần, gọi là tịnh chỉ Tầm Tứ, ra lệnh đó. Còn cái kia thì mình còn
ra lệnh một thời gian dài, còn cái định Diệt Tầm Diệt Tứ thì chúng ta cứ nhắc
thường xuyên, nhắc hoài, nhắc hoài, cũng như là sổ tức vậy.
Nhưng rồi
chúng ta cũng thưa dần, một hơi thở, nghỉ một hơi thở rồi nhắc nữa, nghỉ một
hơi thở rồi nhắc nữa, hay hoặc là nghỉ hai hơi thở rồi mới nhắc nữa, Và tập dần,
tập dần cho đến khi mà chúng ta hướng tâm từ một phút đến năm phút, từ năm phút
đến mười phút, cho đến ba mươi phút mới hướng tâm một lần.
(38:15) Còn
tịnh chỉ Tầm Tứ thì chỉ có hướng một lần, khi mà khoanh chân ngồi thẳng lưng kiết
già rồi thì chỉ hướng một lần. Và từ đó Tầm Tứ tịnh chỉ, chúng ta không cần nhắc
nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét