701- PHÒNG HỘ SÁU CĂN LÀM TÂM THANH TỊNH
(16:05) Bây
giờ Thầy xin nhắc lại Tứ Thánh Định. Đó là cái phần trong kinh sách, còn cái phần
của Thầy ở đây là cái phần kinh nghiệm của mình.
Bởi vì kinh
sách Phật nói Bốn Thiền thì Phật nói cô đọng như vậy, nhưng mà rải rác trong những
bài kinh khác thì Phật có nhắc chúng ta phải tịnh chỉ ngôn ngữ, phải sống đúng
giới hạnh, lấy giới bổn Patimokkha phòng hộ sáu căn, phải thiểu dục tri túc, phải
tu tập Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, phải tu tập Định Vô Lậu, diệt ngã xả tâm, ly
dục ly ác pháp. Thì tất cả những cái cách thức tu này nó đều nhắm vào ở chỗ cái
Sơ Thiền, cái thiền thứ nhất của Phật.
(16:52) Tịnh
chỉ ngôn ngữ thì Thầy đã giảng rồi.
Bốn mươi hai
cái bài kệ để chúng ta đã hiểu biết rằng mỗi một cái bài kệ đều có một cái ý của
Phật để chỉ cho chúng ta ly dục ly ác pháp chứ không phải gì, để ngăn chặn những
cái ác pháp sanh khởi, làm cho tâm chúng ta không được thanh tịnh.
Phần thứ nhất
là tịnh chỉ ngôn ngữ rồi, phần thứ hai là sống đúng giới hạnh. Vậy thì sống
đúng giới hạnh, muốn sống đúng giới hạnh thì chúng ta phải biết giới luật của
Phật như thế nào mà sống cho đúng. Nghĩa là chúng ta phải học giới luật.
Vậy thì cái
Đường Về Xứ Phật tập hai, thì Thầy đã soạn cái bộ giới luật để rồi chúng ta mới
biết được cái giới hạnh, giới đức của nó như thế nào để mà chúng ta sống cho
đúng giới hạnh, giới đức ở đó.
Và cái phần
thứ ba thì ở trong cái bài tóm lược này, lấy giới bổn Pàtimokkha mà phòng hộ
sáu căn.
Nghĩa là khi
đi tới, khi đi lui, khi ra đường, khi đi khất thực, khi đến nơi mà lấy cơm ăn,
thì chúng ta đều là nhớ mình là người tu sĩ, phải giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh.
Cho nên luôn luôn lúc nào mắt nhìn xuống, đi chậm rãi, không được vội vàng,
không được lật đật, oai nghi tế hạnh phải được đầy đủ.
Tuy rằng
chúng ta ở trong tu viện, nhưng chúng ta cũng phải tập luyện những cách thức đó
như vậy, gọi là tập phòng hộ sáu căn. Mình đi mà mình ngó qua ngó lại dáo dác,
thì người đó không phải là lấy giới bổn mà phòng hộ sáu căn.
Cho nên lấy
giới bổn phòng hộ sáu căn là mắt nhìn xuống, tai không muốn nghe một điều gì thị
phi, những chuyện phù phiếm bên ngoài không cần nghe, ai làm gì làm, chúng ta mặc,
không cần biết.
Chuyện của
ai thì nấy, nhân quả của ai, chuyện của người khác thì ai nấy lo, đừng có tham
dự vào những chuyện của người khác mà làm cho tâm mình bị dao động.
Biết rằng
sanh tử luân hồi, hiện giờ thì chúng ta còn thân, nhưng một chút nữa thì chúng
ta đã mất thân đi rồi, bởi vì đâu biết rằng một lát nữa là chúng ta sẽ bị sanh
tử luân hồi lôi chúng ta đi mất. Cho nên hiện giờ chúng ta đang sống, nhưng một
lát nữa chúng ta chết, đâu ai biết được!
Do cái chỗ
đó mà chúng ta đừng có lo chuyện người ta mà hãy lo chuyện mình, chừng nào mình
tu xong rồi, mình làm chủ được sự sống chết, thì ai có khổ đau thì mình đến tế
độ, mình giúp đỡ người ta. Còn bây giờ mình cứu mình chưa được mà mình đi cứu
người khác, mình an ủi người khác, chẳng qua là mình là người chưa biết lội mà
đi cứu người chết đuối.
(19:20) Cho
nên ở đây chúng ta phải thản nhiên trước sự đau khổ của người khác, là vì chúng
ta còn đau khổ như những người khác vậy. Bây giờ chúng ta chưa thoát ra thì một
lát nữa chúng ta thì cũng như người đó, cũng giận hờn, cũng phiền não, cũng đau
khổ!
Mặc ai làm
cái nhân nào thì họ phải gánh chịu nhân ấy, làm ác thì họ phải gánh chịu nhân
ác, quả ác, mà làm thiện thì họ phải được hưởng cái phước lành của họ.
Còn bây giờ
chúng ta tham dự vào họ để an ủi họ một chút nào đó, chúng ta gọi là thiện,
nhưng mà sự thật chính tâm mình nó còn như là một cái đống rác, nó còn như là một
cái bãi chiến trường.
Nó còn đang
chết chóc, nó còn đang đau khổ mà mình vội vàng mình đi an ủi người khác, thì
chẳng qua là mình cũng như người khác mà thôi, không thể giải thoát được.
Cho nên đạo
Phật, người tu hành coi như vô tình, mà thật sự người ta vô tình ở trong các
pháp xung quanh, chớ hữu tình ở trong các pháp nơi tâm của mình. Người ta xem
như mình tiêu cực với xã hội, nhưng mình lại tích cực với mình. Để làm gì? Để cứu
mình cho khỏi sự đau khổ, sanh tử luân hồi.
Bởi con đường
tu tập của Phật nó khó như vậy, cho nên vì vậy mà lấy giới bổn Patimokkha phòng
hộ sáu căn. Phòng hộ sáu căn tức là che chở nó, đừng để cho nó dính mắc trước một
cái tình cảm nào đó, hoặc là trước cái sự sân hận, buồn phiền nào đó, tức là
phòng hộ sáu căn. Chỉ có giới bổn mới giúp chúng ta phòng hộ được mà thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét