698- THẮNG TRÍ CÓ ĐƯỢC NHỜ TU TẬP LÀM SUNG MÃN TỨ NIỆM XỨ
(34:32) Bây
giờ chúng ta sẽ nghe cái kết quả của trên Tứ Niệm Xứ nó như thế nào, để biết rằng
khi mà chúng ta tu tập nó sẽ đem lại những cái kết quả trên Tứ Niệm Xứ đó. Vậy
thì đầu tiên, cái mà Đức Phật muốn nói, cái Tứ Niệm Xứ mà có kết quả như vậy
đó, thì đây là một cái bài kinh mà ông tôn giả A Na Luật đã hỏi lên cái điều
này.
Khi mà, lúc
bấy giờ tôn giả mới nghĩ rằng, do tu tập, do làm cho sung mãn những pháp gì tôn
giả A Na Luật đạt được cái sự thắng trí, thì có cái người hỏi ông: làm cái gì
mà ông đạt được cái thắng trí đó?
“Thưa chư
hiền, do tu tập làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ”…
Nghĩa là cái
sự tu tập mà Thầy đã giảng rồi đó, do mình nỗ lực mình tu tập, mình làm cho
sung mãn được cái Bốn Niệm Xứ đó, thì như tôi đã chứng được cái thắng trí thì
cũng đều nhờ cái chỗ mà làm cho sung mãn, tức là tu tập cho thuần thục bốn Tứ
Niệm Xứ đó, để mà ly dục ly ác pháp, để mà lìa ra tất cả những cái pháp ác.
Đó là những
cái giai đoạn đầu, thì kế đó tôi thực hiện tiếp tục những cái thiền định, như Tứ
Thiền đều nằm trên đó, vì vậy mà tôi đã có được đại thắng trí.
“Ở đây
này chư hiền, tôi trú quán (thân) trên thân, quán thọ trên thọ, quán pháp trên
pháp, nhiệt tâm, tỉnh giác, chánh niệm, nhiếp phục tham ưu ở đời. Do tu tập làm
cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này như vậy, nên tôi nhớ được đến ngàn kiếp”.
Nghĩa là ông
nói rằng ông tu tập từ bắt đầu đó, là quán thân trên thân, quán thọ trên thọ,
cho đến quán pháp trên pháp, rồi tới tu tập Tứ Như Ý Túc, Tam Minh, vì vậy mà
tôi nhớ được đến ngàn kiếp, ông nói ông nhớ được đến ngàn kiếp.
“Như ý lực”,
chữ “ý” đây có nghĩa là cái ý thức của chúng ta, khi mà chúng ta cứ tác ý. Chữ
“ý” ở đây là cái lực của nó, cái lực của ý thức của chúng ta mà tu tập, mà rèn
luyện được cái ý thức đó.
(36:42) Chẳng
hạn bây giờ mình tác ý ra: “Cái hơi thở phải tịnh chỉ, phải ngưng!”
thì do cái ý thức của mình. Nhưng cái đó là “như ý lực”, cái ý của mình muốn
như vậy, làm như vậy, mà cái lực của ý đó nó đã tạo được thì do cái sự tu tập.
Mà do sự tu tập đó cho nên nó phải nằm trên Bốn Niệm Xứ mà tu tập, để cho thực
hiện được cái “như ý lực” đó.
Cho nên từ
cái “như ý lực” đó nó mới đánh thức được cái tâm thức của chúng ta, từ đó cái
tâm thức của chúng ta nó mới có cái lực mà nó truyền lệnh, nó làm cho chúng ta
có những cái đặc biệt hơn là những người khác.
“Thưa chư
hiền, do tu tập làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ, tôi thực hiện nhiều loại thần
thông”.
Nghĩa là do
cái như ý lực mà tôi tập luyện, tức là bây giờ mình lấy cái ý thức của mình đó
mình tập luyện, do đó nó trở thành một cái lực, vì vậy mà tôi đã có nhiều loại
thần thông, ông A Na Luật ổng đã nói như vậy. Có nhiều loại thần thông như thế
nào?
“Một thân
hiện ra nhiều thân, nhiều thân hiện ra một thân, và có thể tự thân bay đến trời
Phạm Thiên.”
Nghĩa là còn
rất nhiều những điều kiện, mà đây là tóm tắt lại để cho chúng ta biết rằng cái
ý lực của chúng ta nó mạnh như vậy đó.
Kế nữa là
cái ý lực:
“Thưa chư
hiền, do tu tập, do làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này, tôi chứng được thiên nhãn
thông, thiên nhĩ thông, thanh tịnh siêu nhân, có thể nghe các tiếng và thấy rất
xa chư thiên và loài người, hoặc xa hoặc gần.”
Nghĩa là chỗ
nào cũng thấy được hết, cũng nghe được hết. Đó là cái chỗ mà như ý lực của ông
ta dùng.
Nghĩa là,
nói cái kết quả đó để cho chúng ta biết rằng, chúng ta sẽ sử dụng cái tu hành
đó nó ở chỗ nào, nó ở cái gì, chúng ta biết chúng ta phải rèn luyện cái gì? Cho
nên vì vậy mà Thầy luôn luôn Thầy bảo các con, hãy rời khỏi cái định, để rồi ở
trên cái hơi thở đó mà dùng cái tác ý ra, như lý mà tác ý ra, mà nó trở thành một
cái lực như vậy.
Do cái tu tập
mà được như ý lực đó, vì vậy cho nên cái nhĩ thông, cái nhãn thông của mình, nó
thanh tịnh, nó siêu nhân, nó có thể nghe xa ngàn dặm, nó có thể thấy xa ngàn dặm,
đó là cái đặc biệt của đạo Phật là như vậy.
(38:58) “Với
tâm của mình, thưa chư hiền, do tu tập, do làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ, với
tâm của mình biết được tâm của nhiều loài hữu tình khác, nhiều loại người khác.
Với tâm có tham, tôi rõ biết tâm có tham. Với tâm không tham, tôi rõ biết tâm
không tham. Với tâm giải thoát, tôi rõ biết tâm giải thoát.”
Nghĩa là bây
giờ cái người mà tu có được như ý lực đó, thì mỗi cái tâm của chúng sanh, tâm
đó bây giờ đang nghĩ một cái gì, tham, sân, si hay hoặc là những cái thủ đoạn
gian ác, những cái nghĩ ra tính nói xấu người này, nói xấu người kia, thì cái
người mà có cái như ý lực, tức là tu tập ở trên Tứ Niệm Xứ, làm cho sung mãn bốn
Tứ Niệm Xứ, thì họ sẽ biết được cái tâm niệm của người khác rất là rõ ràng.
Cái này có
thể gọi là Tha Tâm Thông, hay hoặc là Thiên Nhĩ Minh, nghĩa là nó thông suốt tất
cả mọi cái, không có còn ngăn che nữa. Tức là cái minh là cái trí tuệ, họ ở
trong một cái trạng thái mà thân định trên tâm, tâm định trên thân, thì hoàn
toàn họ rõ tất cả những cái tâm niệm của chúng sanh. Tâm người đó họ có sân, họ
có thù oán hay không thù oán, họ không giận hờn, họ không ghét thì rõ biết tất
cả hết, đó là cái lực của Như Ý Túc.
“Thưa chư
hiền, do tu tập làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này, tôi như thật rõ biết xứ là xứ,
phi xứ là phi xứ”.
Nghĩa là chỗ
cái xứ sở nào, nơi đâu, đất nước nào, chỗ nào, mà ngay chỗ này thì tôi đều biết
rõ được cái xứ sở đó, cái chỗ đó. Còn cái chỗ nào mà không phải xứ, cái chỗ nào
là phi xứ đó, là không phải cái nơi chốn, không phải là cái chõ đó, thì tôi
cũng rõ biết hết.
Thí dụ như
bây giờ nói ở ngoài Thái Bình Dương có một cái cù lao mà nó không có tên tuổi
gì hết, nghĩa là từ lâu tới giờ chưa có ai chiếm nó, cho nên chưa có ai đặt nó
cái tên. Thì bây giờ tôi muốn tìm cái xứ sở đó, cái nơi đó, coi nó phải có hay
không? Thì tôi chỉ cần ở đây, mà tôi chỉ dùng cái tâm của tôi hướng đến cái đó,
thì tôi sẽ biết ở đó nó có hay là không có cái xứ đó, cái cù lao đó.
Đó là cách
thức của cái ý lực của chúng ta, nó làm chúng ta thông suốt cả một cái không
gian vũ trụ, mà không còn ngăn ngại đối với chúng ta nữa.
(41:22) “Thưa
chư hiền, do tu tập làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này, tôi như thật rõ biết quả
dị thục của các nghiệp báo quá khứ, vị lai, hiện tại tùy thuộc sở do và tùy thuộc
vào thân”.
Nghĩa là
năng sở đó, nghĩa là mọi người vì cái nhân quả nào, như thế nào, đây là Đức Phật
muốn nói cái chỗ này nè: khi mà tui tu tập làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này,
thì cái người đó xảy ra tai nạn gì tôi biết hết.
Nghĩa là
nghiệp báo của họ bây giờ nó chưa có xảy ra, nhưng mà tôi nhìn qua cái người đó
là tôi sẽ biết họ sẽ, một lát nữa, hay là ngày mai, hay ngày mốt, họ sẽ xảy ra
cái tai nạn đó, tôi sẽ biết hết được như vậy. Đó là cái ý, nói kết quả của cái
sự tu tập Tứ Niệm Xứ là nó vi diệu như vậy đó.
“Đạo lộ,
do tu tập, do làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này, tôi như thật rõ biết con đường
đưa đến các cảnh giới”.
Nghĩa là con
đường nào mà đưa đến các cảnh giới, thí dụ như cái pháp môn này tu đưa đến đâu,
đưa đến chỗ nào, như bây giờ nói Thiền Đông Độ nó sẽ đưa người ta đến đâu? Đó
là một con đường đưa cho người ta đến đâu. Bây giờ nói về Tịnh Độ, niệm Phật
thì nó sẽ đưa cái người đó đến chỗ nào? Bây giờ nói giới định tuệ sẽ đưa cái
người đó đến chỗ nào? Thì tôi rõ biết. Nếu mà tôi tu Bốn Niệm Xứ này, làm cho
sung mãn, thì tôi rõ biết tất cả các pháp nó sẽ dẫn dắt người ta đến cảnh giới
nào.
Và hành động
người đó làm một cái điều thiện, thì tôi biết ngay rằng người đó sẽ dẫn dắt họ
sẽ sanh vào đó, cảnh giới Thiên đó như thế nào, tôi đều biết hết.
“Thế giới,
do tu tập làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này, tôi như thật rõ biết thế giới với mọi
cảnh giới, nhiều chủng loại sai biệt.”
Nghĩa là
trong một cái thế giới này, tôi đều, nếu mà tôi tu tập Tứ Niệm Xứ, nó sung mãn,
nó làm cho đầy đủ rồi, nghĩa là từ cái đầu của Tứ Niệm Xứ cho đến những cái
pháp cuối cùng của Tứ Niệm Xứ, thì tôi sẽ thấy rõ tất cả ở trong cái thế giới
này. Cái thế giới của quả đất này nhiều cái chủng loại, tức là nhiều cái loại
chúng sanh, tức là nhiều cái loài cầm thú, tất cả mọi loài vật, loài vật nào
tôi cũng biết hết, không có loài vật nào mà tôi không thấy biết.
(43:38) Và
không những ở trong cái hành tinh này mà nó còn nhiều thế giới, nó nhiều cái
hành tinh khác, tôi đều rõ biết tất cả. Ý của Phật nói là mình tu tập cái Tứ Niệm
Xứ, nó sẽ có cái năng lực, nó làm cho mình thấu suốt như vậy.
“Thắng giải
sai biệt: Do tu tập, do làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này, tôi như thật rõ biết
chỉ hướng sai biệt của các loài hữu tình.”
Nghĩa là cái
loài đó nó sẽ sanh ra cái tâm nó như thế nào, cái hướng nó thế nào, nó hoạt động
như thế nào, nó làm như thế nào, trong cuộc sống nó hàng ngày như thế nào, tôi
đều rõ biết được cái hướng của nó, cái nghiệp của nó, nó sẽ phải sống như vậy.
Thí dụ như
cái nghiệp của một con bò thì nó phải ăn cỏ mà sống, cái nghiệp của con cọp nó
phải ăn thịt của loài chúng sanh mà sống, thì do đó cái hướng của nó, nó tạo
thành cái nghiệp đó, cho nên vì vậy mà nó phải sống ở trên cái nghiệp đó. Thì
khi mà tui tu tập Tứ Niệm Xứ, thì tôi đều nhìn chúng sanh, mỗi một cái loài vật
tôi đều rõ ràng biết cái hướng của nó, nó sẽ đi về đâu và nó đi về chỗ nào, và
tiếp tục tái sanh như thế nào qua cái hướng đó.
“Căn: Do
tu tập, do làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này, tôi như thật rõ biết các căn thượng,
hạ của các loài hữu tình và các loại người.”
Nghĩa là từ
cái loài chúng sanh như con trùng, con kiến này kia, tôi biết được cái căn của
nó, căn hạ, căn thượng của nó như thế nào, đều là biết rõ hết. Cho đến loài người,
người đó có căn hạ, căn thượng gì tôi cũng biết rõ hết. Do mình tu tập Tứ Niệm
Xứ thì thấy cái người đó biết họ là như thế nào, rất là rõ.
(45:20) “Thiền:
Do tu tập, do làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này, tôi như thật rõ biết sự tạp nhiễm,
sự thanh tịnh, sự xuất khởi của các thiền chứng, về thiền, và về giải thoát, về
định.”
Nghĩa là khi
mà tu tập Tứ Niệm Xứ rồi thì mình sẽ biết rất rõ về sự tạp nhiễm và sự thanh tịnh.
Nghĩa là đối với tâm mình thì mình cũng rõ, mà với tâm mọi chúng sanh mình cũng
vẫn rõ biết cái sự tạp nhiễm của họ, và họ có sự thanh tịnh hay không.
Thí dụ như
bây giờ các con đang tu với Thầy, thì trong khi đó mà Thầy tu tập Tứ Niệm Xứ,
Thầy đã làm cho nó sung mãn rồi, thì cái sự mà các con tu tập có tâm thanh tịnh
hay không thanh tịnh Thầy đều biết. Và các con chưa có cái thanh tịnh….
(0:00) Giải
thoát ở mức độ nào, thấp, cao, hay hoặc hoàn toàn không còn phiền não, không
còn có giận hờn nữa, không còn tham, sân, si nữa, người ta biết rất rõ.
Rồi định,
thì người ta biết mình ở cái mức định nào, nghĩa là rất rõ về định. Thí dụ như
nói định Không Vô Biên Xứ, Thức Vô Biên Xứ hay là Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ.
Thì khi mà người ta làm cho sung mãn bốn cái Niệm Xứ này rồi, thì cái người đó ở
cái định nào, mức định nào, thì người ta biết hết, người ta không phải là không
rõ.
Cho nên thí
dụ như người ta khuyên mình là người ta biết mình ở cái tầm vóc của cái định
nào, thì mình hãy nghe lời người ta mà tu tập cái định đó, hơn là mình nghĩ rồi
mình tu đại, thì cái đó không đúng.
Là vì người
ta đi trước, người ta có một cái cái trí thấu suốt được cái sức thiền định của
mình, cho nên người ta nói mình phải tu ngay cái chỗ đó. Người ta bảo mình xả
tâm, thì mình cố gắng xả tâm, người ta bảo mình tu cái gì thì mình ráng tu theo
cái nấy, thì nó đúng, và nó sẽ có giải thoát lợi ích cho chính mình.
“Do tu tập
làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này, tôi nhớ được nhiều đời quá khứ, như một đời,
hai đời, nhiều đời sống quá khứ cùng các nét đại cương và các chi tiết”.
Nghĩa là cái
đời nào mình nhớ cũng rất rõ ràng, từng cái chi tiết cuộc sống hàng ngày làm
cái gì, cái gì, nhớ lại hết, không có gì mà mình quên hết. Đó gọi là Minh đó.
“Do tu tập
làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này, tôi chứng được thiên nhãn thanh tịnh, siêu
nhiên, thấy sự sống và sự chết của chúng sanh”.
Nghĩa là khi
mà mình tu tập Bốn Niệm Xứ này mà được thành tựu rồi, thì mình sẽ có cái thiên
nhãn thanh tịnh, tức là Thiên Nhãn Minh đó. Thấy người này chết, người kia sống,
mình thấy rất rõ.
Thí dụ như
người đó ba bữa hay hai bữa nữa chết mình cũng biết, hay hoặc là một lát nữa chết
mình cũng biết, và người đã chết rồi thì mình cũng biết rất rõ. Nghĩa là họ ở
chỗ nào, họ sanh làm sao, họ đi như thế nào, mình đều thấy biết hết.
(01:55) “Do
tu tập làm cho sung mãn Bốn Niệm Xứ này, do đoạn tận các lậu hoặc ngay trong hiện
tại, với thắng trí, tôi chứng ngộ và chứng đạt an trú tâm giải thoát, tuệ giải
thoát.”
Lúc bấy giờ
tâm mình cũng giải thoát hoàn toàn, trí tuệ cũng giải thoát hoàn toàn, do cái sự
tu tập Tứ Niệm Xứ này mà mình đoạn tận được lậu hoặc. Đó là những cái kết quả của
cái sự tu tập để cho mình thành tựu được con đường, mà Tứ Niệm Xứ đem đến những
cái kết quả mà Thầy vừa nhắc ở trên.
Để chúng ta
biết rằng cái kết quả của Tứ Niệm Xứ nó rất là vĩ đại, nó không bình thường, nó
trở thành một bậc siêu nhân trên thế gian này. Nếu mà chúng ta nỗ lực tu tập nó
thì chúng ta sẽ đạt được cái kết quả rất tốt.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét