685- QUÁN DUYÊN HỢP DUYÊN TAN CỦA THÂN NGŨ UẨN TRÊN BỐN NIỆM XỨ
(13:25) “Lại
nữa, này các thầy tỳ kheo, tỳ kheo sống quán pháp trên các pháp đối với năm thủ
uẩn”.
Bây giờ cũng
còn ở trên pháp, mà pháp này là pháp năm thủ uẩn, tức là nói về cái thân Ngũ Uẩn
của chúng ta nè, để chúng ta không còn chấp nó, để không còn dính nó, để xả nó,
để không thấy nó là mình, là bản ngã của mình.
Bây giờ
chúng ta tiếp tục, bây giờ đối với năm thủ uẩn. Năm thủ uẩn là một cái pháp: Sắc,
Thọ, Tưởng, Hành, Thức Uẩn.
Đối với cái
thân ở trên thân Ngũ Uẩn này, thì chúng ta phải đặt nó ở trên bốn cái chỗ niệm
này, tức là Tứ Niệm Xứ này, chúng ta mới đặt cái thân này mà chúng ta quán sát
cái thân Ngũ Uẩn.
“Đây là Sắc,
đây là Sắc Tập, đây là Sắc Diệt. Đây là Thọ, đây là Thọ Tập, đây là Thọ Diệt.
Đây là Tưởng, đây là Tưởng Tập, đây là Tưởng Diệt. Đây là Hành, đây là Hành Tập,
đây là Hành Diệt. Đây là Thức, đây là Thức Tập, đây là Thức Diệt.”
(14:31) Đó
thì như vậy thì thấy rõ ràng là Phật dạy như thế này nè: “Đây là Sắc Tập”.
Sắc Tập như thế nào? Mình phải hiểu rõ mình mới biết Sắc Tập.
Bây giờ thân
chúng ta đây là cái Sắc, bây giờ Sắc Tập, thí dụ như bây giờ nó tập hợp trở lại,
nó gom trở lại, thì bắt đầu nó gom trở lại như thế nào? Đây là cái thân của
chúng ta, rồi đây là những cái thực phẩm mà chúng ta bỏ vào nuôi cái thân của
mình, gọi là Sắc Tập.
“Đây là Sắc
Tập”, thí dụ như bây giờ một người, bây giờ đây là một cái thân của chúng
ta nó tập khởi cái gì? Nó tập khởi những cái bệnh tật, đó là nó tập khởi trở lại
đó, nó sanh ra những cái thọ, đây là cái thọ.
Bây giờ thí
dụ như nó tập khởi. Bây giờ cái Sắc của chúng ta nó không có những cái vật này,
bây giờ nó tập khởi xung quanh cái Sắc của chúng ta, nó làm cho chúng ta có cái
bàn, cái này, thì đó là nó gây cho chúng ta có cái sự dính mắc.
Đó thì nó “tập”
để làm gì? Nó “tập” để nó tạo ra cái khổ, cho nên đây là “Sắc Tập”. Đây là sắc,
đây là cái thân, thì cái thân chúng ta hoàn toàn độc lập có mình nó đây. Bây giờ
Sắc Tập, thì bây giờ nó những cái bàn, cái ghế, cái nhà cửa này, các vật dụng
này, rồi bà con, anh em ruột thịt của mình ds, bắt đầu nó gom lại, nó làm cho
mình, những cái vật này nó làm cho gom lại, nó tạo thành một cái Sắc Tập.
Một cái Sắc
Tập thì nó tạo cho mình như thế nào? Có người này, người kia, có cái bàn, cái
ghế thì nó mất, nó làm cho chúng ta đau khổ. Cho nên ở đây mình phải rõ được
cái Sắc Tập và Sắc Diệt, lần lượt mình bỏ ra, bỏ ra làm cho những cái này, nó
còn lại đây một cái Sắc thôi. Cho nên từ đó nó rã lần, rã lần ra, nó làm cho
mình không có khổ đau nữa.
(16:21) “Đây
là Thọ”, đây là cái cảm giác của mình nè, cảm giác mình đang không bất lạc
thọ, bất lạc, bất thọ khổ nè, mà đây là thọ lạc. Bây giờ nó tập hợp tất cả các
thọ lại, bây giờ là cái thân thọ nè, bây giờ là cái tâm thọ nè, mình đang tức
mà cái chân bị đau nữa nè, đó là “tập”, nó tập cái thọ lại. Cái chân mình bị ghẻ
đau, mà cái tâm mình nó lo lắng cho cho cái mụn ghẻ này, thì đó gọi là tập thọ.
“Đây là
Thọ Diệt.” Bây giờ từ cái chỗ mụn ghẻ này hết đau, và đồng thời cái bệnh nó
hết, đó là cái Thọ Diệt. Hay hoặc là bây giờ cái đầu nhức, mà bây giờ mình dùng
cái pháp hướng mà cái đầu nó hết nhức, thì đó là cái Thọ Diệt.
“Đây là
Tưởng”, đây là cái tưởng của mình nè, bây giờ mình nghĩ cái này, nghĩ cái
kia đó là Tưởng Tập, nó tập lại. Nếu mà những cái tưởng này nó là thiện, thì nó
làm cho mình không có sao hết, mà nó là tưởng ác thì tức là nó nghĩ ngợi, nó
suy tư, nó tính toán điều này, mưu mô cái kia, đó là tưởng ác.
Bây giờ cái
tưởng của mình, cái vọng tưởng của mình trong này nó không có tập lại, mà hoàn
toàn là nó không có niệm tưởng nào hết thì đó là Tưởng Diệt.
“Đây là
Hành, đây là Hành Tập, đây là Hành Diệt.”
Cái Hành Tập
như thế nào? Cái hành động như bây giờ thân mình đang đi mình biết đi, rồi đầu
mình suy nghĩ, thì đó là Hành Tập. Nó vừa đi mà vừa suy nghĩ, nó là Hành Tập,
các hành nó tập lại, nó tập hợp trở lại, mà vừa đi mà vừa suy nghĩ. Hay hoặc là
vừa đi mà vừa tính toán điều này thế kia, tức là “tập”.
Mà bây giờ
mình đương đi, mà mình không có nghĩ ngợi, không có gì hết, mà cũng không có biết
cái hành động đi của mình, đây là Hành Diệt, đó.
“Đây là
Thức”, cái thức đây
là cái biết của mình đây. Mà “đây là Thức Tập”, bây giờ Thức Tập,
bây giờ nó biết c ái này, cái nọ, nó biết cái bàn, cái ghế, cái tập giấy, cái
này nọ kia, nó tập hợp trở lại, những cái biết này đủ thứ đồ vật này, tất cả những
cái này gọi là Thức Tập.
Bây giờ “Thức
Diệt”, là bây giờ nó ngồi đây mà nó không còn biết cái gì nữa hết, thì tức là
nó diệt, cái thức nó diệt. Cái ý thức nó đã không phân biệt một vật gì nữa, tức
là nó diệt, tức là cái ý thức thanh tịnh.
“Như vậy
vị ấy sống quán pháp trên các nội pháp, hay sống quán pháp trên các ngoại pháp,
hay sống quán pháp trên các nội ngoại pháp. Hay vị ấy sống quán tánh sanh khởi
trên các pháp, hay sống quán tánh diệt tận trên các pháp, hay sống quán tánh
sanh diệt trên các pháp.
Có những
pháp ở đây những vị ấy sống chánh niệm như vậy với hy vọng hướng đến chánh trí,
chánh niệm. Và vị ấy sống không nương tựa, không chấp trước một vật gì trên đời
này.
Này các tỳ
kheo, như vậy là tỳ kheo sống quán pháp trên các pháp đối với năm thủ uẩn”.
(19:11) Bây
giờ thì các con cũng như quý thầy thấy rõ, là ở đây Phật dạy chúng ta trên cái
Tứ Niệm Xứ này, nó rất rõ ràng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét