667- HƯỚNG TÂM KHI TU TỨ NIỆM XỨ
(02:57) Cô
Liễu Châu: Dạ thưa Thầy! Con có hướng tâm đến ngồi, mà nó cứ muốn đi hoặc
là con ngồi thì nó cứ muốn ngồi mãi, nó cứ thanh thản nó cứ đưa con mãi vậy mà
nó không muốn đi.
Trưởng
lão: Nó không
muốn đi, thì nó không hướng ra đi thì con cứ ngồi. Con cứ ngồi, nhưng mà con ngồi
con nhớ coi chừng nó ngồi mà nó, mình phải cảnh giác nó, mình sợ nó ngồi nó sẽ
lặng vô, vô thùy miên, hôn trầm mất đi. Mà nó tỉnh thì càng tốt, mà nó không có
trạng thái tưởng thì tốt. Mà nó có những cái trạng thái tưởng xẹt vô là mình lọt
trong định tưởng rồi. Cho nên vì vậy mà cảnh giác lắm, khi mà tu Tứ Niệm Xứ là
phải cảnh giác hết!
Cô Liễu
Châu: Mọi hôm thì nó
khởi lên, nhưng mà hôm nay thì con thấy nó không khởi lên một cái gì hết.
Trưởng
lão: Nó không khởi
thì con cứ ngồi, mà con đi vậy nó cứ muốn đi hoài, cứ đi. Đi mà nó thanh thản,
cứ đi. Chừng nào nó khởi, bảo mình ngồi thì mình ngồi, mà nó không khởi thì
thôi. Tức là nó không hướng, nó không hướng mà nó thích đi, thì nó an trú, nó
thích đi thì cứ đi, có sao đâu.
Cô Liễu
Châu: Dạ!
Trưởng
lão: Cứ thanh
thản như vậy thôi. Chứ không phải mình bắt buộc nó đâu. Tự nó, nó thấy rằng nó
sẽ bị sắp sửa mỏi mệt hay là gì đó, hay hoặc là bị hôn trầm thì nó tác ý, nó hướng
tâm ra nó đi, thì mình đi. Mà mình đi hơi, mà thấy nó hướng tâm, nó bảo: “ngồi” thì
mình ngồi. Thì trong ngầm cái hướng tâm đó nó có cái, sắp sửa nó xảy ra cho
mình một cái gì đó, nó mới hướng tâm như vậy, chứ nó không thì nó không có hướng
đâu.
Bây giờ nó
an trú được, nó thanh thản được trên cái bước đi con, con cứ đi, mà thấy nó
thanh thản. Mà nó thích đi thì nó đâu cần phải ngồi nữa. Tại vì nó đi nó biết
nó không có mệt mỏi gì. Nhưng mà lúc nào nó sắp sửa nó mệt mỏi thì nó bắt buộc
nó hướng đó con, chứ không phải dễ đâu, bao giờ nó cũng hướng hết. Bây giờ con
đi 3 tiếng đồng hồ đi, mà thấy nó cũng còn thích đi nữa, tức là con cứ kéo dài
thêm. Bởi vì Tứ Niệm Xứ nó không có thời khóa đâu. Con kéo dài thêm coi, rồi một
lát nữa cái tới đó nó bảo nó hướng ra, nó ngồi. Bây giờ đó, cái sức mà nó tinh
tấn nó ham đi nữa, nó hết muốn rồi, tức là nó hướng ngồi. Con hiểu không? Chứ
còn nó muốn thì cứ đi hoài, có sao đâu, đi sáng đêm cũng được.
Cô Liễu
Châu: Con đi cỡ khoảng
30 phút hoặc 1 tiếng là nó hướng hoặc là đứng hoặc là ngồi lại nó không có hướng
đi.
Trưởng
lão: Ờ! Thì
mình ngồi đi.
(05:04) Tu
sinh 2: Dạ, thưa Thầy! Con nhắc con thấy rõ là ví dụ như con đang đi đó,
thì con thấy là tự nhiên con biết là có một người mà đi đến đây, thì tự nhiên
cái tâm của con nó hướng quay trở lại thì con quay trở lại, nếu con đi thẳng
thì sẽ gặp cái người này. Bạch Thầy!
Trưởng
lão: Thì nó hướng
đó con, nó hướng đó.
Tu sinh 2: Vâng! Con đi một cách tự nhiên, con
quay trở lại luôn.
Trưởng
lão: Nó hướng
đó, cái kiểu đó là kiểu hướng, tự nó nó hướng, hướng quay đó.
Rồi bắt đầu
bây giờ nó, bây giờ coi như nó không thích đi nữa rồi, cái nó hướng ngồi, thì
con ngồi. Mà bây giờ con ngồi, bây giờ nó không thích ngồi rồi, cái nó hướng.
Nó có cái không thích trong đó nó hướng ra chứ không phải là gì hết. Nó biết là
sẽ mỏi mệt hay gì đó, nó không thích. Bởi vì khi mình đi mà nhiều được, đi ba,
bốn tiếng đồng hồ nó có cái ham đi, thích đi, tức là nó có cái Tinh Tấn Giác
Chi. Nó làm cho mình thấy đi mà nó giải thoát, nó an lạc lắm. Cho nên mình
thích lắm, thích mình đi, đi hoài! Đi chừng nào mà nó hết thích, thì tức là nó
hết thích tức là nó hướng mình ngồi.
Cô Liễu
Châu: Dạ thưa Thầy!
Khi nó hướng nó ngồi đấy thì con ngồi khoảng đâu 20 phút, 30 phút thì nó lại hướng
đi.
Trưởng
lão: Ờ! Thì vậy
là tốt thôi, chứ có gì đâu.
Tu sinh 2: Ngồi nó thích hơn là nó đi, đi nó
hướng hai, ba…
Trưởng
lão: Đó! Thì
con nhớ Thầy nhắc cái chỗ mà hướng đó: "Hễ nó hướng ngồi thì mình
ngồi, mà nó hướng đi thì mình đi". Bây giờ thí dụ như con đi như vậy
đó, rồi bắt đầu nó hướng ngồi: “con ngồi”. Mà nó muốn ngồi chừng 5,
10 phút cái nó muốn hướng đi thôi, à được rồi: “đi”. Chứ không nói:
“Bây giờ mày ngồi gì mới có mấy phút, mà mày ngồi gì mà ít quá, tao ngồi nữa”, thì
không có được! Đừng ép nó. Tu Tứ Niệm Xứ thì không phải vậy con. Tu trong 4 oai
nghi, mà nó đi nhiều được nó thích đi thì cứ cho nó đi, đi hoài, đi ba, bốn tiếng
đồng hồ cũng được, đi suốt đêm cũng không sao. Mà nó không thích thì nó muốn ngồi
thì cứ ngồi, mà nó muốn nằm thì nằm. Nhưng mà mỗi cái hành động thì cảnh giác rất
cảnh giác! Nhất là hành động nằm là phải cảnh giác lắm!
Sư Pháp
Ngộ: Con thấy nó cứ
hướng con nằm không, mà không biết sao nữa?
Trưởng
lão: Nó hướng
con nằm đó, coi chừng đó!
Cô Liễu
Châu: Nằm là nó ngủ
đấy!
Tu sinh
2: Dạ thưa Thầy!
Con đang đi, nhưng mà có người nó cứ gọi tên liên tục, mà cái tâm của con nó
không muốn trả lời, thì như vậy có được không?
Trưởng
lão: Con cứ
không trả lời, nó hướng đó, nó hướng nó nhắc con: "Đừng có trả lời”.
Tu sinh 2: Dạ!
Trưởng
lão: Thì con cứ
không trả lời ai hết, vậy là mới tốt đó!
Đó, mấy con
lần lượt, mấy con biết cách tu Tứ Niệm Xứ đó. Có hỏi, mấy con lần lượt, mấy con
biết cách đó, thì mấy con mới giữ gìn được cái chân lý. Tức là chân lý được hộ
trì bằng cách mà có rút tỉa từng kinh nghiệm đó mới hộ trì được cái chân lý của
mình. Mà hộ trì rồi thì mới có giải thoát, chứ không hộ trì thì không có giải
thoát. Chứng đạt chân lý rồi, khỏe lắm! Mấy con sống với tri kiến giải thoát, bất
động.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét