664- GIAI ĐOẠN CHỨNG ĐẠO, GAN DẠ BẢO VỆ CHÂN LÝ
(14:37) Sư
Pháp Ngộ: Mà con thấy, bạch Thầy! Như vậy ấy, chỉ cần 12 tiếng với 24 tiếng
đồng hồ thôi mà kéo dài từ năm này đến năm kia, vì vậy con thấy nó quá căng,
quá vất vả đó, bạch Thầy!
Trưởng
lão: À! Mình
làm chừng một đêm đó. Thí dụ, không phải từ năm này sang năm kia, một đêm 12 tiếng
đồng hồ thôi. Từ đó nó lại sống luôn, nó không có nó không có trở lại nữa đâu,
mình khỏi có tu nữa rồi. Ờ, bây giờ mấy con tu, mấy con giữ được 12 hay 24 tiếng
đồng hồ thôi. Cái tâm thanh thản đó, mình nhắc như Thầy nhắc, chứ đừng có giữ
mà kêu ghịt, tập trung ức chế nó để cho nó có thanh thản thì cái đó nó cũng sai
pháp, nó không đúng.
Mình cứ ngồi
chơi như mình ngồi vậy đó, mình biết cái tâm mình bây giờ nó không phải ở trong
cái trạng thái Tứ Chánh Cần nữa. Bởi vì Tứ Chánh Cần lát nó mỏi, lát nó mệt,
lát nó đau nó nhức, lát niệm này, lát niệm kia, đủ thứ chuyện hết là mình đang
tu Tứ Chánh Cần. Còn bây giờ nó thưa, mình ngồi thanh thản nó dễ mình thấy có
khi 30 phút, một tiếng đồng hồ mình thấy nó có thanh thản chứ. Con hiểu trạng
thái đó chưa? Thanh thản nó có rồi, chứ không phải là nó. Mình ngồi chút chừng
5, 3 phút hay 1 phút, 2 phút nó có niệm có này kia, thì cái đó mình còn tu Tứ
Chánh Cần, phải ôm pháp để cho ngăn diệt nó. Còn cái này nó không có, nó cả 30
phút, 1 tiếng đồng hồ mình thấy rõ ràng: Nó mới có xen vô hôn trầm hay hoặc là
nó mới có xen vô mỏi. Vì vậy mà mình, khi mà mình tự nó, nó biết là bây giờ sắp
mỏi nó đứng dậy đi à, nó hay lắm con!
(16:03) Bởi
vì Thầy nói: “Tu Tứ Niệm Xứ nó hay lắm, sướng lắm con, khỏe lắm!”. Cho nên
không có tu, chỉ ngồi chơi thôi, coi như là mình như người vô sự rồi. Mình nhắc: "Tâm
như cục đất, ly tham, sân, si" mình biết tâm mình nó còn tham,
sân, si chưa hết đâu. Mình nhắc: "Tâm như cục đất, ly tham, sân,
si hết đi. Tham sân, si là đau khổ", mình nhắc vậy, nhắc rồi
cái mình để cho nó thanh thản. Rồi cái chút mình nhắc nữa, chút mình nhắc nữa,
chút mình nhắc nữa. Mà nếu nó thanh thản dài ra thì lâu lâu mình mới nhắc, lâu
lâu mới nhắc. Nếu mà nó thanh thản được dài ra thì lâu lâu mới nhắc. Cảnh giác
lắm, mấy con tu tới cái giai đoạn này cảnh giác, hôn trầm thùy miên dễ đánh mấy
con lắm.
Cho nên khéo
léo ở trong cái giai đoạn này. Thầy nói: "Cao lắm thì mấy con 7
ngày chứng đạo" không có gì đâu! Không có khó thiệt mà, 7 ngày chứng
con! Bởi vì các con đừng có lưu ý gì nó còn ai làm gì. Trong lúc mình tu tốt á,
mình đang tu tốt như vậy, thì ác pháp bên ngoài nó áp đặt, nó làm cho mình lôi
ra. Ở ngoài người ta la làng, người ta làm chuyện này, người ta chuyện kia, người
ta khóc lóc, người ta làm đủ thứ để cho mình bị động đó. Thôi thôi thôi! Mình bảo: "Hai
cái lỗ tai khép lại đi, quay trở vô, đừng có ngó ra ngoài, đừng có nghe ra
ngoài, có biết không? Làm gì làm, đừng có nghe, đừng có gì hết". Mà
ác pháp nó tác động, lúc mà mình kéo dài được cái trạng thái mình chứng đạt
chân lý đó, mình bị động dữ lắm! Nó như là ma, nó dường như nó biết mình sắp sửa
tới đó rồi. Cho nên nó tạo ở ngoài cảnh nó ồn náo, nó động địa, nó làm nó quay
cuồng, nó làm cho mình không có yên đâu, nó làm cho mình bị phóng ra. Nó khôn lắm,
nó lựa cái lúc mà mình sắp sửa mình chứng đạo là lúc đó là lúc mình phải ráng lắm
đó. Chứ còn không, phòng hộ, mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý mình cho kỹ, lơ mơ
là nó dẹp ra ngoài hết, lôi ra.
Ma nó khôn lắm,
nó không để cho mình chứng đạo đâu. Mình chứng đạo, một người mình mình chứng đạo
là cái nhân quả nó không còn tác động được nữa. Đức Phật gọi là ma đó, coi như
tụi ma vương nó sụp đổ hết. Cho nên nó sợ mình chứng lắm, nó sợ mình phá hết
cái ổ hang tham, sân, si của nó nên nó sợ lắm!
Mà khi mà
phá hết đó, thì trước khi mình phá mình thành tựu những cái này, thì coi như nó
tìm mọi cách nó làm cho mình không có đi vô được, nó phá hết. Cho nên phải gan
dạ lắm mới có thể dẹp hết tất cả các ác pháp bên ngoài tác động đừng có cho tác
động, thì mấy con mới vô.
(18:29) Cho
nên nói 7 ngày hay hoặc nói Nhất Dạ Hiền, nó không đơn giản! Người ta sợ Nhất Dạ
Hiền một đêm làm Thánh Hiền, người ta sợ nó đánh tơi bời, nó đánh tan nát! Thọ
nè, rồi ác pháp bên ngoài nè, nó làm đủ thứ hết, nhưng mà bất động. Thầy nói
như thế này nè: "Trong khi mình ngồi mình tu tập đó, mà trong khi đó mình
tu tập Tứ Niệm Xứ thanh thản, an lạc, vô sự rồi, nhà cháy nhất định chết bỏ chứ
nhất định không có để động tâm. Nghĩa là mình ngồi đây mà cháy rần rần, mình ngồi
chứ không chạy, không động tâm, chết bỏ!" thì nó mới đạt được. Chứ không
phải là ngồi thanh thản nghe nhà cháy cái phóng dật, trời ơi! chết tui, mình
tông cửa mình chạy ra là nó mất rồi, chân lý nó mất rồi. Cho nên cái giờ phút
đó bất động, chết bỏ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét