655- TỨ NIỆM XỨ - QUÁN THÂN TRÊN THÂN
(09:20) Trưởng
lão: Bây giờ tới phiên con, con.
Tu sinh1
: Con xin hỏi?
Trưởng
lão: Được con.
Tu sinh
1: Trong lúc đi
như vậy thì lại tập trung vào để xả tham, sân, si, chứ không có ngồi để tu quán
tâm, quán thân, thọ, tâm, pháp nữa phải không Thầy? Như vậy thì con sợ thế có
sai không ạ?
Trưởng
lão: Không. Bây
giờ thí dụ như con tu chỗ mà quán thân, thọ, tâm, pháp ở trên Tứ Niệm Xứ để giữ
tâm thanh thản, an lạc, vô sự thôi. Thì đó nó có cái giờ đó. Còn bây giờ con đi
để mà phá hôn trầm chứ gì? Con phá hôn trầm thì bắt đầu con câu hữu với cái Định
Vô Lậu. Con kết hợp đi thì từng cái niệm con đưa ra cái để tài nào đó, con quán
nó để mà con xả cái tâm. Con biết cái tâm tham, sân, si của con nó chưa hết thì
con phải tu cái này nhiều chứ.
Còn khi mà
thấy nó hết rồi, cái thô nó không còn có nữa rồi. Nó còn vi tế, thì con giữ cái
thanh thản, an lạc, vô sự là nó quét cái vi tế nó đó. Chứ không phải là cái nào
nó cũng ly dục, ly ác pháp hết. Nhưng cái phần mà các con ngồi mà tu Tứ Niệm Xứ
là quét cái vi tế ở trong cái tham, sân, si trong tâm của con là vi tế.
Còn cái mà
đi kinh hành mà dùng Định Vô Lậu quán từng cái niệm để thấm nhuần, thì nó quét
cái thô con. Nó làm cho cái tham, sân, si thô nó ra, nó không còn, nó ly hết những
cái tham, sân, si thô ra. Thì trong khi tu Tứ Niệm Xứ là nó quét cái vi tế. Bởi
vì mình ngồi đây, có chướng ngại thì mình tác ý đuổi đi thôi. Cho nên vì vậy nó
quét những cái vi tế nó còn.
(10:42) Cho
nên các con biết áp dụng, biết câu hữu ấy, thì lúc này là lúc mấy con chưa có
phải là ròng chuyên trên Tứ Niệm Xứ không. Con hiểu không? Mà trong lúc này con
thấy mình còn cái gì cần, mắc mứu một cái gì đó ở trong cái tham, sân, si của
mình mà nó chưa hết, mình thấy mình rất rõ. Do đó, con câu hữu với Định Vô Lậu
để mà thấm nhuần được cái lý vô lậu để mà xả nó một cách rất nhẹ nhàng mà không
bị ức chế.
Còn nếu nó
còn thô mà mình cố gắng mình ức chế bằng cái pháp Như Lý Tác Ý của tâm thanh thản,
an lạc, vô sự thì mình bị ức chế tâm trong tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Ức chế
nó, nó không hết, bị nó thô nó không hết. Còn nó vi tế, nó ngầm, nó quét, nó
quét ra. Cho nên mình giữ cái thanh thản đó, mình quan sát bốn chỗ thân, thọ,
tâm của mình.
Thì nói
chung là vi tế thì nó ít. Khi mình ngồi lại tu Tứ Niệm Xứ thì cái thân của mình
nó ít xảy ra các cảm thọ đau đớn hay mỏi mệt. Nó sung, thường nó sung mãn hơn,
vì nó vi tế rồi, nó sung mãn hơn. Còn nó còn thô, con ngồi lại một lát mà mỏi
đau nhức thì còn thô. Thì do đó mình phải kết hợp với các pháp khác để mình xả
nó mới được, cho nên mình mới ngồi lại tu Tứ Niệm Xứ nó mới bình an. Chứ không
khéo con ngồi tu Tứ Niệm Xứ mà con cứ lo đẩy lui hoài thì cũng như con tu các
pháp khác rồi.
Cũng như bây
giờ thí dụ như thân con bị, con ngồi tu Tứ Niệm Xứ này, mà nó bị đau nhức thế
này, đau nhức thế kia trong thân con. Buộc lòng con phải nương vào Định Niệm
Hơi Thở để con an trú trong hơi thở để đẩy lui chứ gì. Rút cuộc rồi mình giữ
thanh thản, mà rút cuộc mình phải tu Định Niệm Hơi Thở. Con thấy không? Cho nên
mình đâu có tu Tứ Niệm Xứ gì được. Bởi vì nó có chướng ngại mà đẩy lui nó không
được thì làm sao giữ thanh thản được? Buộc lòng mình phải dùng Định Niệm Hơi Thở
để quét, để quét cái cảm thọ đó ra.
(12:22) Còn
bây giờ mình cứ ngồi đây mà cứ niệm lăng xăng hoài mà thanh thản không được.
Thì như vậy tu Tứ Niệm Xứ đâu có được, buộc lòng phải Định Vô Lậu đưa từng đề
tái quán ra. Thì coi như mấy con mới vô đầu, mới tu là Định Vô Lậu, là Định
Sáng Suốt hay Định Niệm Hơi Thở thôi, chứ còn cách nào khác? Phải không mấy
con?
Phải hiểu biết.
Khi mình ngồi, mình ngồi lại mà tất cả các cảm thọ trên thân không thấy tác động
đến thân mình, từ một giờ đến hai giờ không thấy tác động. Và tâm mình thỉnh
thoảng có một niệm rất ngắn đến cái rồi đi mất. Còn hoàn toàn là không thấy
bóng dáng của hôn trầm thùy miên.
Nhiều khi
chúng ta tham, chúng ta muốn tu Tứ Niệm Xứ cho nó mau chứ gì? Nhưng mà cái
trình độ chúng ta chưa tới, thì chúng ta bắt đầu tu, thì chúng ta ngồi lại, thì
lát nó nhức cái chỗ này, nó mỏi chỗ kia. Bao nhiêu thứ đó thì các con còn ở
trên Tứ Niệm Xứ được không? Luôn luôn phải ở trên Định Niệm Hơi Thở để mà khắc
phục tham ưu đó.
Rồi bây giờ
tâm mình nó lăng xăng, nó cứ lát như vầy, lát khác, lát buồn ngủ. Thì nếu mà buồn
ngủ thì mấy con phải đi Chánh Niệm Tĩnh Giác rồi, làm sao mấy con dám ngồi đây?
Thì như vậy đâu có phải tu Tứ Niệm Xứ nữa. Mình, cho nên vì vậy mà đi, nếu mà
đi kinh hành mà ra giữ Tứ Niệm Xứ thì nó ngủ, đi nó cũng ngủ nữa. Phải không?
Các con phải tác ý từng hành động, hay hoặc là các con phải chú ý rất kỹ trên
bước đi để nó phá mới được, chứ mình giữ sơ sơ nhẹ nhẹ thì mình cũng ngủ à.
Cho nên cuối
cùng mình tu Tứ Niệm Xứ mà trở lại mình tu các pháp mới vô đầu. Tứ Chánh Cần
không à, “ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện” chứ
chưa phải Tứ Niệm Xứ. Nhưng mà mang tiếng mình tu Tứ Niệm Xứ, thật sự ra mình
chỉ mới tu thư giãn mà thôi, tức là Định Sáng Suốt thôi mấy con. Bởi vì nó chiếm
hết cái thì giờ động của mình quá rồi, thành ra mình đâu có giữ Tứ Niệm Xứ được.
Phải không, các con hiểu không?
(14:00) Cho
nên Thầy tiếc rằng Thầy chưa có làm xong. Nếu mà Thầy soạn thảo cái giáo trình
tu tập xong, các con biết. Mấy con ở trong trình độ nào thì đưa vào lớp nấy hết,
đâu có tu lộn xộn được. Các con hiểu không? Còn bây giờ nó chưa có, thì nói
chung là không có người đứng lớp làm sao mà dạy cho được những cái, phân ra cho
được đúng như vậy.
Cho nên bây
giờ, các con xét thấy mình thì ngồi tu Tứ Niệm Xứ mà cứ lát thân nó mỏi, đau nhức
chỗ này kia, thì mình phải dùng cái pháp mình đẩy lui. Hễ mà nó hơi yên chút
thì cái tâm của mình nó lại phóng ra cái niệm này, niệm kia, nó không có được
yên, phải không? Do nó như vậy thì mình biết rằng bây giờ mình phải tu cái pháp
nào? Mặc dù là ở trên cái thanh thản này mà tu thì phải câu hữu hết tất cả các
pháp. Coi như tu Tứ Niệm Xứ mà phải câu hữu các pháp khác để mà tu Tứ Chánh Cần
mấy con, ngăn ác, diệt ác.
Tu sinh
1: (…) thư
giãn cho vào (…)
Trưởng
lão: Được, con.
Bởi vì nói chung là trong khi tu Tứ Niệm Xứ mà con giữ thanh thản, con có phần ức
chế nó mới căng con đó. Tu Tứ Niệm Xứ là hoàn toàn nó không có tập trung ở đâu
hết, cho nên nó không căng. Chỉ như bây giờ, thí dụ như bây giờ con tu Tứ Niệm
Xứ nè, con nhắc: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự.” Con không giữ
ở trong thanh thản đâu, mà con quan sát cái thân con rồi con thư giãn. Con thư
giãn như cái pháp thư giãn vậy đó.
Rồi một
chút, con sợ nó những cái niệm, nó có những cái gì nó tác động vào thân tâm
con. Cho nên vì vậy con mới nhắc: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự.” Con
mới nhìn quan sát một vòng của thân, thọ, tâm, pháp của con. Xong rồi cái con để
tự nhiên, con để tự nhiên cho nó thanh thản, an lạc như mình thư giãn đó. Cách
thức thư giãn để cho tự nhiên.
Rồi mình lại,
một lúc mình lại quan sát bốn chỗ này nữa. Mình tác ý: “Tâm thanh thản,
an lạc, vô sự.” Rồi mình quan sát. Bởi vì mình quan sát như vậy ấy thì
nó đi một vòng. Nhưng mà thường thường thì Thầy lưu ý cho mấy con là khi mà nó
thanh thản như vậy thì nó lại tập trung trong hơi thở. Nó cứ thấy hơi thở ra,
hơi thở vô. Mà để tự nhiên cho nó thở, thấy nó nhẹ nhàng thì để.
(16:00) Nhưng
mà một lúc mà nếu mà nó không có niệm gì thì nó bám chặt vô hơi thở. Nó trụ
trong hơi thở mấy con, thì do đó mình nhắc: “Tâm thanh thản, an lạc, vô
sự.” Mà mình nhắc như vậy, chớ mình dẫn vào mình thấy nó biết hơi thở,
chứ chưa phải chạy mất hơi thở đâu. Cho nên buộc lòng cái tâm mình nó đảo đi một
vòng thì nó mới rời cái hơi thở ra. Các con hiểu không?
Mình quay một
vòng rồi bắt đầu nó rời hơi thở ra, thì bắt đầu mình giữ thanh thản thì bắt đầu
nó trở lại, nó thấy hơi thở mà nó thấy hơi thở không phải nó bám chặt. Chứ nó
luôn luôn nó bám hơi thở. Cho đến khi mà nó lìa khỏi hơi thở mà các con thấy
thanh thản, hoàn toàn nó không thấy hơi thở nữa, thì lúc bấy giờ mới chính là Tứ
Niệm Xứ. Khó lắm chứ không phải dễ.
Tu sinh
2: Thưa Thầy
con cũng thấy thỉnh thoảng bị vậy. Khi mình thanh thản rồi thì nó lại lại bám
vào hơi thở. Thì con lại tác ý (…) thì nó hơi thở nó như vậy
Trưởng
lão: Ừ, nó mới
dẫn xuống
Tu sinh
2: (…)
Trưởng
lão: Đúng như vậy
con. Rồi bắt đầu con đảo mắt, con nhìn bốn chỗ con. Rồi con thư giãn đó, con ngồi
thư giãn trở lại. Cách thức mà hồi đầu tiên mấy con tu Định Sáng Suốt, thư giãn
thì mấy con giữ lại thư giãn. Đó là tu Tứ Niệm Xứ đầu tiên đó. Rồi bắt đầu nó
trở về, nó thấy nó bám vô hơi thở, riết nhiều, mình lưu ý đó con.
Thì bắt đầu
mình tác ý: “Thanh thản an lạc vô sự, đừng bám hơi thở.” Cái
mình quay mình quan sát một vòng nữa, cái mình trở về thư giãn nữa. Thầy nói những
cái pháp đó đều là mấy con liên tục, mấy con hộ trì và bảo vệ.
Tu sinh
1: Mình muốn kiểm
tra mình xem mình tu được tới đâu, mà con không biết kiểm tra bằng cách nào.
Trưởng
lão: Con kiểm
tra lại coi thử coi mình tu đạt được đến chỗ nào, chỗ nào sao? Có, cũng dễ lắm.
Thứ nhất là con xét bây giờ con tu từ 7h, buổi tối 7 giờ cho đến 10 giờ con mới
đi ngủ, thì con thấy hoàn toàn con tỉnh, không có buồn ngủ, hôn trầm gì hết. Rồi
tới khuya 2 giờ dậy cũng tốt đúng, chứ không phải là dậy trễ hay hoặc lười biếng.
Dậy đúng giờ, dậy thức dậy đàng hoàng. Rồi tu thấy nó cũng không có hôn trầm
thùy miên. Thì đó là cái tốt.
Rồi buổi
sáng con tiếp tục tu, con thấy không có, buổi chiều tu con thấy không có. Nghĩa
là sống độc cư hoàn toàn 100 phần trăm, chứ còn con nói chuyện rồi thì thôi, Thầy
không nói. Mình lắng nghe cái chỗ mà không có hôn trầm thùy miên ấy, là cái người
phải độc cứ trọn vẹn. Còn không độc cư trọn vẹn thì không ra, không thấy hết được
đâu, khi mà độc cư trọn vẹn cái tướng hôn trầm thùy miên nó dễ lộ ra lắm. Mà nếu
mà nó hoàn toàn nó hết rồi thì đó là cái kết quả của con rất tốt. À mình tu vậy
mà nó không có hôn trầm thùy miên. Thì đó là cái thứ nhất.
Cái thứ hai
mình xét lại về cái tâm tham với sân mình có không? Nếu mà tâm sân con mà không
có, thân con nó bình an, nó không có đau nhức chỗ nào hết là sân nó đã ly. Còn
nó còn sân, tức là nó còn đau nhức. Nó báo cho mấy con biết là cái sân nó còn
là mấy con còn hiện tượng đau nhức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét