610-MINH NHÂN & CHÍ THIỆN THAM VẤN TU TẬP TỨ NIỆM XỨ/ 1
(Chơn Như,
ngày 4 - 7 (nhuần) Bính Tuất) (*)
Trân trọng
kính gởi Thầy!
Kính thưa Thầy,
hôm nay là 4-7 (nhuần), nếu như không nhuần thì nay là 4-8 âm lịch, ngày kỷ niệm
sinh nhật của Thầy lần thứ 80 rồi.
Vậy hôm nay
con thành tâm gởi đến Thầy lời thành kính “Chúc Mừng Sinh Nhật Thầy tròn 80 tuổi,
được dồi dào sức khoẻ, phước báo tăng trưởng tuổi thọ sống lâu hơn Ngài Ananda
thời đức Phật, dựng lại Chánh Pháp cho loài người và vạn vật trên hành tinh này
bớt khổ đau, bớt giết hại lẫn nhau, bớt bon chen xâu xé lẫn nhau vì cuộc sống,
đem lại tình thương hiền hòa muôn thuở của đạo đức con người”.
Thưa Thầy,
con xin thành kính chúc mừng sinh nhật Thầy.
Con, Minh
Nhân.
(*) Ngày 4/7
năm Bính Tuất tức ngày 26/8/2006 DL
TB: Sau đây
con xin thưa hỏi Thầy:
Bạch Thầy,
con ngồi thơ thẩn một mình, để hơi thở tự động thở ra vô..., thỉnh thoảng tâm
nhìn sự rung động của thân, lúc thì nó nhìn thân, lúc thì nó khởi niệm vọng tưởng;
như vậy mà nó cảm thấy khỏe và an ổn (Thầy phê: “Như vậy là con tu tập đúng
pháp Tứ Niệm Xứ”). Con ngồi và nằm định kỳ 15 phút ngó thân, giữ thân bất động,
dường như bị gò bó ép buộc, tâm bị ray rức, bực bội, khó chịu. Con cố lướt qua
thì mồ hôi thoát ra ướt cả người, uể oải cơ thể, dường như sống trong trạng
thái đau khổ cực hình, tự mình đày phạt mình, chẳng có chút gì “thanh thản, an
lạc” cả. Khi xả nghỉ, hơi thở mệt, nhức đầu, căng mặt. Sắp sửa đến giờ tu thì tâm
ngao ngán, không muốn tu.
Như vậy, con
xin Thầy cho con qua bên pháp “Ngồi thơ thẩn một mình”... tự động nó theo dõi
hơi thở... tự nó mặc tình khởi niệm, lần lần quen rồi bóp vọng niệm lại, có được
không, thưa Thầy, hay pháp nào thích hợp với con xin Thầy chỉ để con sửa lại.
Khoảng 4 tuần
lễ nay sao mỗi khi con bước đi nó chóng mặt quá. Khi đi có cảm giác thân con nhẹ
hều, như lơ lững trong trạng thái không trọng lực của phi hành gia phi thuyền
vũ trụ... Bệnh gì chẳng biết bệnh gì!? Con không dám trình Thầy sợ Thầy bảo con
phải nghỉ tu để về chữa bệnh thì con không còn tu được, lại nữa hạn kì 7 tháng
đang gần kề một bên, trị bệnh là cản bước đường tu nên con đành cam chịu đựng.
Xin Thầy đừng bảo con phải về trị bệnh nghe Thầy. Không biết bệnh gì kì quá, hồi
nào giờ con đâu bị bệnh như thế này lần nào! Con cảm tác bài thơ:
CỐ GẮNG TU TỨ
NIỆM XỨ:
Việc thế
gian hãy mau quăng ném,
Để rảnh rang
thanh thản tập tu,
Nào độc cư,
niệm xứ công phu,
Nào ly dục,
ly tham như Phật.
Quán (*) nhiếp
phục tâm không phóng dật,
Chỉ một lòng
chánh niệm vun bồi,
Nơi thân tâm
chánh định chưa ngồi,
Thì nhất định
chưa thôi niệm xứ.
Trưởng Lão đến
thất dặn dò:
“Ngồi chơi để
tự nó quán được bao nhiêu thì nó quán thân nó. Đừng lúc lắc mình khi đi để tạo
điều kiện ngó thân, lúc lắc là sai. Ngồi cũng vậy, đừng hít thở cho thật mạnh tạo
điều kiện rung động thân là sai. Phải để tự nó quán thân nó, có vọng niệm gì mặc
tình nó, mình không làm theo niệm đó là mình bẻ gãy ý niệm đó tại chỗ gọi là khắc
phục tham ưu trên Tứ Niệm Xứ, tức là xả tâm. Nhiếp phục tự nó là đúng; còn bắt
buộc nó phải theo sự tạo điều kiện là sai. Mình ngồi chơi, tự nó quán thân nó,
không có gì, nó quay ra ngó cảnh vật, kệ nó. Ngó đã rồi nó cũng quay vô nhìn
thân, ngó thân nó. Nếu gặp cảm thọ thì quay về Tứ Chánh Cần, dùng định Niệm Hơi
Thở đẩy lui ác pháp, rồi trở lại Tứ Niệm Xứ quán nữa, chẳng sao hết...”.
(*) Quán là
quan sát, xem xét trên toàn thân, từ hành động việc làm và ý niệm, luôn tỉnh thức.
--o0o--
Chơn Như,
ngày 16-7 (nhuần) năm 2006.
Trân trọng
kính gởi Thầy!
Thưa Thầy,
hôm nay sự chóng mặt của con đã bớt dần... bớt dần...
Thầy bảo khi
có tâm khởi niệm gì thì bẻ ngang dòng tư tưởng ngay liền tại chỗ. Con nghe
theo, nhưng con chỉ hướng tâm ra lệnh. Tâm làm theo ý lệnh, tức khắc dòng tư tưởng
nghĩ ngợi lung tung ngưng ngay lập tức. Đó là bắt nguồn từ kết quả của lệnh
Thân Hành Niệm. Con mừng quá. Từ lâu đến giờ tư tưởng nó khởi niệm lung tung,
nhưng chẳng làm sao ngưng được. Nay ngưng được, con quá mừng.
Còn điều thứ
hai con đang trăn trở là tâm phóng dật. Tâm phóng dật do tác động bên ngoài từ
người khác tạo ra, đâu phải mình tạo nên khó ngưng, như tiếng ca hát, tiếng kêu
gọi nhau, tiếng động, tiếng ồn. Khi căn tai nhận được tín hiệu âm thanh truyền
vào cho ý tâm thì tâm ý phóng ra liền, trong khi mình ngồi quán thân chẳng có
điểm tựa dựa nương làm át đi âm thanh để cho tâm đừng phóng dật. Như vậy mình dựa
nơi đâu để chống lại? Con tìm mọi cách mà không được, định biên thơ cầu cứu với
Thầy. Thế rồi có một dịp ngồi thơ thẩn suy tư, tự nhiên con nhớ lại lời đức Phật
dạy La Hầu La “Này La Hầu La, nếu con muốn làm một việc gì thì con phải phản tỉnh
lại thân con, việc làm ấy có hại mình, hại người, hại cả hai thì nhất định
không nên làm”. Con đang ngồi tự nhiên con ngó ngược vào thân con thì thấy thân
đang ngồi xếp bằng rất rõ. Thấy hai đùi, hai tay để phía trước. Trong khi ngó
như vậy thân giữ ngồi bất động chỉ dùng ý thức và mắt nhìn chứ không cúi đầu
nhưng vẫn thấy thân rất rõ. À! Như vậy mình lấy chỗ này để làm chỗ điểm tựa, dựa
nương vào đây mà quán thân; khi có tín hiệu âm thanh bên ngoài truyền vào tác động
thì trú vào thân này để quán. Và thường xuyên ngó cái thân này do sự phản xạ của
mắt thì thấy quán thân rất dễ. Bẻ gãy ý niệm khởi lên bằng pháp hướng tâm rất
mau theo ý mình.
Thưa Thầy,
như vậy con có thể trú vào cái thân ngó ngược này để quán thân không? (Thầy
phê: Được).

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét