595- TỨ NIỆM XỨ
(16:40) Còn
cách thức để mà chúng ta tu, để mà chúng ta đạt được thiền định, nhập được các
định sau này, thì đó là phương pháp Tứ Chánh Cần.
Phương pháp
Tứ Chánh Cần thì chúng ta phải tu tập như thế nào? chúng ta phải sống đúng cái
đời sống như một vị Thánh tăng, nghĩa là người ta sống trong im lặng, người ta
sống độc cư, sống trầm lặng, người ta sống một mình, độc cư, độc bộ , độc hành.
Người ta đi cũng một mình, người ta ở cũng một mình, cho nên người ta không có
một người nào thứ hai đi với người ta trên con đường này, vì có hai người là
không thể nào đi được.
Cho nên
chúng ta phải hoàn toàn chấp nhận những cái Hạnh Độc cư - Độc bộ - Độc hành,
nghĩa là chúng ta hoàn toàn là không có bạn ở trên con đường này được. Vì nếu
có bạn tức là tâm có phóng dật, mà tâm có phóng dật thì không thành tựu. Vì vậy
cho nên khi mà tu hành, chúng ta quyết định tu Tứ Niệm Xứ là phải sống đúng cái
Hạnh Độc cư - Độc bộ - Độc hành.
Còn Tứ Niệm
Xứ mà tu mà không giữ được cái hạnh này thì không thể nào mà tu Tứ Niệm Xứ. Vì
Tứ Niệm Xứ nó quét cái tâm của chúng ta những cái vi tế, chứ không phải là còn
những cái thô nữa.
Còn Tứ Chánh
Cần thì nó quét những cái thô, mà nó không thể quét được những cái vi tế trong
thân của chúng ta.
Chúng ta phải
hiểu được những pháp nó đặc biệt, và nó vi diệu của Phật, chớ không phải là những
cái thứ mà tầm thường. Cho nên chúng ta phải thấy nó là cái Pháp bảo. Cái Pháp
bảo là cái pháp nó giúp cho mình được giải thoát, mà mình không biết cách tu
đúng, thay vì người tu sĩ lại lấy Tứ Chánh Cần mà tu thì không hợp, mà người cư
sĩ lại lấy Tứ Niệm Xứ mà tu thì không hợp, phải biết.
(18:26) Cho
nên chúng ta nghe nó tràn lan, nào Tứ Chánh Cần, nào Tứ Niệm Xứ, nào Bất Hoại Tịnh,
nào Tứ Vô Lượng Tâm, không biết tu cái nào hết, không biết cái pháp nào mình áp
dụng cho đúng cái trường hợp của mình để mình tu cho kết quả. Do đó mình rối
ren, mình rối ren mình không biết, rồi cứ lấy Định Niệm Hơi Thở tu.
Định Niệm
Hơi Thở nó có nghĩa là dùng cái hơi thở để cho cái tâm nó định chớ không phải
là lấy cái hơi thở để mà quán hơi thở, để mà ức chế cái tâm của mình. Mục đích
của hơi thở là nó chỉ cho chúng ta biết rằng cái tâm nó sẽ định trên hơi thở,
thì nó gọi là Định Niệm Hơi Thở. Cái tâm nó định rồi, nó thanh tịnh không tham
sân si, thì cái tâm đó nó mới quay vô nó định trên hơi thở.
Còn cái này
chúng ta lại lấy cái hơi thở rồi quán cái hơi thở, rồi xem xét hơi thở, rồi tập
trung trong hơi thở, bắt buộc ức chế cho đừng có cái niệm khởi. Rồi cho như là
cái niệm không có khởi, đó là chúng ta thành tựu! Rồi từ cái niệm không khởi đó
rồi chúng ta mới quán, quán để quán cái gì đây ?
Trong lúc đó
mà cái niệm nó không khởi thì tức là chúng ta bị cái tưởng, cái pháp tưởng. Cho
nên mà khi mình quán ra thì chúng ta bị tưởng, cho nên quán cái tưởng của chúng
ta chứ nó không có đúng đâu, nhiều khi là quán sai. Đó là những cái mà chúng ta
sẽ tu sai, vì vậy mà con đường tu chúng ta nó không đến đâu.
Chúng ta muốn
tu cho đúng thì cái khi đó chúng ta vào ở trong một cái, khi mà tu Tứ Niệm Xứ
thì chúng ta vào cái cái chùa, hoặc là vào cái tu viện, xin cho mình thọ Bát
quan trai. Thì người ta sẽ cho mình một cái thất ở trong cái tu viện đó, người
ta sẽ dành cho những người mà thọ Bát Quan Trai mỗi người một cái thất, nghĩa
là cái ngày đó sống đúng như một vị tu sĩ không có sống chung với ai cả, không
có tập trung ở trong cái thiền đường, năm mười người, bảy tám người hay chục
người, hai chục người mà ngồi thiền dài hàng hàng như vậy. Không phải đâu.
Cái đời sống
tu sĩ của đạo Phật không bao giờ mà tập trung làm cái chuyện phi lý như vậy,
làm cái chuyện động như vậy, vì nhìn người này nhìn người kia là bị động rồi,
cái tâm của chúng ta đâu phải là hai con mắt của chúng ta, hai cái lỗ tai của
chúng ta đâu phải là nó đâu nghe không thấy. Mà hễ nghe thấy, thấy cái người
này đi như vậy, nó thấy người này đi như vậy sai, thấy người kia ngồi cái lưng ẹo
qua thấy sai. Mà, hễ thấy người ta sai là tâm mình nó bị phóng rồi, nó làm sao
mà nó thanh tịnh được mà khi mà tập trung đông như vậy làm sao mà tâm nó không
phóng, cho nên đó là những cái hướng dẫn sai, hướng dẫn thọ Bát Quan Trai kêu
ta sai.
Rồi vả lại,
khi mà thọ Bát Quan Trai có nghĩa là sống một đời sống trầm lặng, độc cư, thế
mà rồi bây giờ phải nghe thuyết giảng bằng cách này cách khác thì như vậy thì
còn gì là độc cư trầm lặng? Sau khi người ta đến người ta xin thọ mà tám giới để
người ta sống một cái ngày như Phật, thế rồi mình lát trưa, lát chiều, lát sáng
gì tới giờ đó đi thuyết giảng để cho người ta nghe pháp, làm tâm người ta động,
người ta duyên ra, người ta không có thanh tịnh, cái đó là không đúng.
Cho nên vì vậy
mà trong khi đó, khi mà mình đến những cái nơi mà người ta dạy hướng dẫn đúng
thì tức là cái ngày đó mình sống trầm lặng độc cư, và mình ở trong cái pháp Tứ
Niệm Xứ để cho mình quét sạch, coi từng cái tâm niệm của mình khi nó khởi ra. Bởi
vì khi mình sống độc cư thì nó phải có những cái niệm đó phóng ra, rồi cái niệm
nó phóng ra thì mình mới quan sát cái niệm đó nó thuộc về dục lậu, hữu lậu, vô
minh lậu?
(21:35) Nếu
mà trong ba cái lậu hoặc này mà nó nằm trong cái lậu nào, thì chúng ta sẽ biết
rõ nó là nằm trong lậu nào thì chúng ta sẽ đẩy lui nó rồi. Và đồng thời chúng
ta còn cái pháp “Như Lý Tác Ý”. Khi chúng ta thông suốt rồi thì
chúng ta ra một cái lệnh để đẩy lui nó liền.
Thí dụ như
bây giờ chúng ta biết nó hữu lậu. Hữu lậu tức là có một cái vật gì đó mà nó bị
mất đi, nó làm cái tâm chúng ta nó đau khổ, phiền não.
Thí dụ bây
giờ Thầy có cái xe nó bị ăn cắp nó lấy đi, hoặc là có cái máy này có thằng ăn
trộm vô nó lén lấy bây giờ Thầy mất đi, cho nên vì vậy mà cái vật bị mất đó gọi
là hữu, cái hữu cái vật có đó nó mất đi, rồi nó làm cho tâm Thầy có lậu hoặc
lên, nó có buồn khổ lên, thì do đó Thầy biết rằng đây là do cái hữu lậu rồi. Do
cái hữu lậu này nó có nó khởi lên rồi, vậy thì nó là hữu lậu nó sẽ đem đến cho
mình khổ, vậy thì những vật này nó không phải mình nô lệ cho nó, mình làm tôi tớ
cho nó, mình sắm nó, nó có mất thì thôi, nó còn thì mình xài, có gì mình phải
buồn khổ? Do cái lý luận đó nó làm cho tâm của chúng ta trở về bình thường,
không còn luyến tiếc, không còn tiếc cái vật đó nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét