64- 3- NĂNG LỰC CỦA CÂU PHÁP HƯỚNG KHI TÂM ĐÃ THANH TỊNH.
(4:49) Thì
khi mà thân, thọ, tâm, pháp mà thanh tịnh tức là ly dục, ly ác pháp rồi, thì
như vậy chúng ta mới đạt được cái Thiền đầu tiên là Sơ Thiền. Tiếp tục cái Nhị
Thiền là phải tịnh chỉ Tầm Tứ. Mà tịnh chỉ Tầm Tứ kiểu mà chúng ta ức chế là
không được, mà chỉ có ra lệnh hướng tâm: “Tầm Tứ phải diệt, phải tịnh
chỉ!”, thì ngồi đây, bắt đầu cái tịnh, cái tâm thức phải biết rõ hơi thở,
mà “Tầm tứ phải diệt!”, thì bắt đầu ngồi lại nó không có một niệm vọng
tưởng xen vô hết.
Mình ra lệnh
à, chớ không phải là mình nhiếp gì hết, mình ngồi đó thản nhiên không có tập
trung cái gì hết, không có gồng hai cái vai này lên, không có căng cái mặt lên.
Cho nên mình ngồi rất nhẹ nhàng, thư giãn, mà không có tập trung…, chỉ ra lệnh
của mình ngồi vậy cái hơi thở nó cứ theo mình mà nó ra vô ra vô ra vô.
Mình bảo hơi
thở nhẹ, chậm thì nó nhẹ, chậm theo. Mình không có thở chậm nhẹ, mà bảo nó tự
nhiên nó chậm nhẹ. Mình thấy cái chỗ mà mình điều khiển cái hơi thở chậm nhẹ nó
khác, mà bảo nó chậm nhẹ nó là khác.
Khi tu tới
đây, các con mới thấy được cái chỗ nó hay là cái chỗ này. Mình bảo nó khác mà
mình làm chậm nhẹ, có khi mình bảo rồi mình thở chậm nhẹ, có, nhưng mà cái mình
làm chậm nhẹ đó nó không hay đâu, nó có cái vận dụng ở trong đó nó làm cho mình
mệt nhọc.
Còn mình bảo
nó rồi mình ngồi vậy tự nó nó thở chậm nhẹ, mình biết cái hơi thở sao mà biết
nghe lời, nó làm chậm nhẹ chớ không cần phải mình làm! Đó là lúc cái tâm thanh
tịnh rồi đó, bảo cái gì nó nghe cái nấy.
(6:04) Cho
nên mình bảo cái thân bay là nó phải bay, Thầy nói như vậy. Thì bắt đầu bây giờ
mình bảo phải cái tâm này phải tỉnh thức nè, không có mộng mị, không có chiêm
bao nè, không có ngủ. “Cái thân này ngủ đi!” Ra lệnh vậy cái
thân nó ngủ mà cái tâm nó thức, chớ không phải cần mình tập nhiều nữa. Mình chỉ
ra lệnh thôi, miễn cái thân này, mình làm cho các pháp thanh tịnh, đừng có tập,
đừng có phá mình nữa, thì cái chuyện đó quá dễ chớ gì.
Thầy nói thật
sự Thầy ở trong thất, cái kinh nghiệm này Thầy có. Thầy chỉ nói với mẹ Thầy là
từ đây về sau đừng có cho ai vào thất Thầy hết, đừng có ai hỏi Thầy hết, hoàn
toàn, ở ngoài chết hay làm gì cứ làm, đừng có hỏi Thầy, Thầy dặn mẹ Thầy vậy.
Thì cho nên ai đến hỏi Thầy hay hoặc làm cái gì, thậm chí cô Út cũng không hỏi
Thầy được! Thì con biết như vậy là xả hết các pháp, làm cho cái pháp thanh tịnh
mà. Để không người ta hỏi mình là nó không có thanh tịnh được.
Tu tập như vậy
nó mới tu nổi, ngăn chặn như vậy nó mới ngăn chặn chớ, chớ không để các pháp nó
đến nó đập mình hoài. Mà đập hoài thì cái tâm mình tu lâu, nó mất thì giờ mình
nhiều. Mất thì giờ mình nhiều lắm, rất cực. Đó, thì trên bước đường Thầy nhắc
nhở các con phải hiểu rõ vậy.
Mà khi cứ ra
lệnh, ra lệnh, thì các con ra lệnh bữa nay các con chưa xong, ngày mai ra lệnh
cái nó làm! Nó làm à. Bữa nay ra lệnh làm như là nó mới quá nó chưa biết, nó
chưa biết đúng tên đúng họ nó. Nhưng mà tự mình mình ra lệnh cái sao thấy nó
làm không được, mình thay đổi câu hướng, mình nói sao đúng tên nó cái bắt đầu
nó vô à.
Hồi đầu mình
chưa có biết, mình nói nó trật, trật tên trật họ nó hay sao, thành ra nó không
chịu quay, chừng mình nói đúng tên họ nó rồi cái bắt đầu nó làm vô. À như vậy
là tại mình nói trật, cho nên mình suy nghĩ, cái bắt đầu mình nói, nói cái
trúng, trúng cái nó quay vô, trúng quay vô, bảo cái nó nghe lời.
Mà nó nghe lời,
tới chừng bảo “Tịnh chỉ hơi thở!”, cái nó tịnh chỉ hơi thở. Trời ơi
sướng quá chứ gì, có tu gì đâu, cứ ra lệnh, ra lệnh, cái bắt đầu nó vô thiền định.
Rồi bắt đầu mình ra lệnh nó bay nó bay, ra lệnh nó làm hai, ba người ngồi cả đống
với nhau ở trỏng.
Mình ngồi
ban đêm một mình mình muốn ngồi cả đầy thất ở trỏng, ngộ ta! Sao mà có mình
mình mà bây giờ nó ngồi ba bốn ông như vậy, cái thất của mình nhỏ xíu mà ngồi
chật hết! Mình nhìn mặt ông nào cũng giống ông nào hết, như vậy Thầy thấy sao
ông nào cũng giống Thầy hết, sao mà ngồi giống ông La Hán vậy, ông nào cũng ngồi
thiền hết. Như vậy mình thấy sao nó hay quá vậy?
(8:26) Mà
bảo cái tâm thì nó làm cái tâm, mà bảo cái thân thì nó làm cái thân, chớ không
phải là cái thân nó khác, mà cái tâm nó khác. Đó thì, Thầy nói như vậy, mình chỉ
mình ngồi mình làm những chuyện như vậy, mình thấy trời ơi thiệt là, đạo lực
thiệt chứ không phải là tầm thường.
Đó, hôm nay
Thầy nói như vậy, không có nghĩa là chúng ta ham thích cái đó như Thầy nhắc hồi
nãy, mà chúng ta phải làm chủ được cái sinh tử. Nỗ lực, đừng có ham những chuyện
vu vơ, cái chuyện tầm thường ở thế gian, nó không có lợi ích gì hết, nó làm khổ
cho mình thêm. Càng bước chân ham thích cái chuyện đời là càng khổ mình thêm.
Cho nên chúng ta phải xả, xả thiệt là xả tận cùng, để rồi chúng ta phải nỗ lực
tất cả những cái này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét