63- 2- DẸP BỎ ÁC PHÁP ĐỂ GIỮ TÂM YÊN LẶNG VÀ TỈNH THỨC
(1:29) Cho
nên nó có những cái dễ mà cũng có những cái khó, mà cái khó đó thì mình phải đi
từng bước thì nó mới dễ. Còn mình đi, mình nghe cái đó như vậy, cái bắt đầu cái
mình làm liền, cũng như thí dụ như bây giờ cô Diệu Hảo, đang ở trong một cái
tâm nó yên lặng, nó mới đạt được cái yên lặng, thì lẽ ra dùng cái yên lặng này
để mà càng quét sạch cái tâm, giữ gìn cái thiện pháp của mình, tập tỉnh thức
cao hơn, khoan phá âm thanh đã, thì nó hay hơn!
Trái lại
thì, cô thấy nó vừa được yên lặng nó không có Tầm Tứ chớ gì, trong yên lặng đó
thì cô vội cô phá âm thanh, thì trong khi cái tâm của cô nó chưa có sạch cái lậu
hoặc, nó còn các pháp ở bên ngoài đập từng giây, từng phút, nó chưa có yên.
Nghĩa là, ở
đâu người ta kéo đến cái nơi của cô, nó tạo thành một cái động, mà bây giờ cô ở
đây, cô nỗ lực cô tu là nhờ cái sự trói buộc kiềm chế trong ba tháng hạ này. chớ
nếu mà cỡ không thì cô cũng không yên mà ngồi đây được, cô phải về chớ không thể
nào mà ngồi đây được,
Thế mà, đó
là những cái pháp ở ngoài nó đập phá mình như vậy, thế mà cô phải nỗ lực hơn để
mà xả ly được pháp, thì cái sự vắng lặng này nó sẽ là cái sự vắng lặng chân
chính. Còn bây giờ mình dùng ức chế để vắng lặng, dùng bám cho thật chặt để mà
vắng lặng, thì phải là vừa xả mà vừa bám, nó cả một cái sức dữ lắm.
Còn bắt đầu
bây giờ chúng ta được yên lặng rồi, thì dùng cái yên lặng này, chúng ta nỗ lực
hàng ngày, chúng ta tu yên lặng thì chúng ta phải tập tỉnh thức thêm, để mà xả
ly, nghĩa là xả ly cái hoàn cảnh, cái ác pháp nó đến đập chúng ta. Thì xả được
các pháp, bởi vì mình tu được cái thân cái tâm của mình yên tịnh rồi, thì bây
giờ phải tu các pháp thanh tịnh chớ, để cho các pháp ngoài nó đừng có đánh mình
nữa. Các con thấy không, nếu mà các pháp ngoài nó cứ đánh mình hoài thì nó mất
thanh tịnh.
Cho nên các
pháp ngoài phải ngăn chặn liền, không có cho nó đến phá nữa. Phải đập nó xuống
hết để cho cái thân và tâm với thọ của mình nó được yên tịnh, để mình thực hiện,
mà các pháp nó cứ đánh hoài, nó đánh hoài mình tu không được.
Cho nên khi
mà thân, thọ, bây giờ tâm mình ngồi đây nè, nhiếp hơi thở nè, không vọng tưởng
nè, nó yên lặng nè, đó thì mình biết rằng nó có sự yên lặng của thân và tâm của
mình.
Bởi vì mình
ngồi là cái thân mình yên lặng rồi, nó không dao động cái thân mình biết rồi,
trong ba mươi phút mà, rồi bắt đầu cái tâm của mình không có niệm nào hết là nó
yên lặng rồi. Như vậy là thân yên lặng và tâm yên lặng trong ba mươi phút. Mà
bây giờ các pháp cứ đánh vô, mặc dù mình ngồi mà các pháp đánh vô thì cái hoàn
cảnh mà tỉnh thức nó có xảy được trong tâm của mình tỉnh thức không?
Hay hoặc là
mình đang lo, nó lo tức là không tỉnh thức, không Chánh Niệm rồi. Nó đang nghĩ
ngợi cái này cái kia nó không Chánh Niệm rồi. Mà muốn nó Chánh Niệm thì phải
phá cái lo lắng đó đi, nó đang ở trong cái Chánh Niệm. Còn nếu mà còn cái lo lắng
thì cái Chánh Niệm nó không còn. Mà nó không còn thì bây giờ mình có phá cái âm
thanh đi nữa, thì nó cũng không có phá nổi.
Cho nên bây
giờ nó được yên lặng của thân tâm rồi tiến tới tu tập yên lặng của pháp. Đập xuống
các pháp hết, pháp thương, pháp ghét, pháp giận, pháp hờn pháp gì cũng đập xuống
hết, đập các pháp hết không có cho xâm chiếm vào tâm mình nữa. Thì đó mình mới
thấy thân, thọ, tâm, pháp thanh tịnh. Thì bắt đầu Tứ Niệm Xứ này mới đi vào Tứ
Thánh Định mới được. Phải không?
Thân, thọ,
tâm, pháp thanh tịnh, tức là mình mới đi vào Tứ Thánh Định, thì như vậy gọi là
ly dục, ly ác pháp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét