578- 8- NHẬN BIẾT VÀ NGĂN NGỪA CHƯỚNG NGẠI PHÁP
(44:47) Phật
tử Anh Vũ: Câu hỏi kế tiếp đó là thường thường khi tiếp duyên bên
ngoài đó, thì con không biết mức độ nào thì nó trở thành chướng ngại pháp, mức
độ nào thì chưa? Chẳng hạn như bây giờ đó là mình đi đến nơi lạ, hoặc là tiếp
xúc cảnh mà mới đó, thường thường mình phải đưa mắt mình nhìn xa ra coi là trước
mắt mình nó là cái gì.
Thí dụ bây
giờ con sẽ liệt kê những chi tiết từ từ mà con nhìn thấy đó, Thầy cho con biết
là cái nào là chướng ngại pháp, cái nào là chưa phải? Thí dụ như khi con bước
ra cửa ngoài kia đó thì con nhìn thấy một mảnh ruộng trước mặt, rồi con nhìn thấy
một cái hàng cây, và nhìn thấy một người đang đi. Thì con để ý coi người đó là
đàn ông hay đàn bà, người đó đang làm cái gì? Thì chẳng hạn những cái chi tiết
như vậy, thì mức độ nào thì gọi là chướng ngại pháp, mức độ nào chưa phải là
chướng ngại pháp?
Trưởng
lão: Tất cả những
cái tâm mà nó phóng ra như vậy, thì nó khởi sự là chướng ngại pháp, tức là nó
vi tế chướng ngại pháp rồi đó. Nghĩa là khi mà nó tiếp nhận những cái hình ảnh
như vậy, nó quan sát thấy những hình ảnh như vậy, nghĩa là bây giờ tâm mình nó
chưa có chướng gì hết, nhưng mà các pháp nó sẽ là chướng cho mình, đó là nó khởi
sự bắt đầu nó gặp chướng ngại pháp. Bởi vì tất cả các pháp đó nó sẽ làm chướng
cho mình, nó làm cho cái tâm mình nó không có kiểm soát lại chính nó, mà nó bị
các pháp đang lôi.
Cũng như bây
giờ thí dụ như con nhìn cái cây kia, thì cái cây kia nó đang lôi tâm con ra
ngoài đó rồi. Thì đó là chướng ngại pháp cho tâm con nó làm cho mắt con mất
con, con đang bị mất, mất mình. Cái vật đó nó lôi cái tâm con, vì vậy mà con đã
bị mất con rồi. Còn bây giờ con đang biết con thanh thản, an lạc, vô sự, con
đang biết con như vậy thì đó là con làm chủ lấy con rồi.
Còn bây giờ
khi mà mắt con nhìn thấy cái cây kia, mà cái cây kia cái gốc cây nó vậy vậy, mà
có cái rễ cây như vậy, có cái nhánh cây như thế này, con thấy từng chi tiết của
cây, thì cái tâm con nó bị lôi cuốn ra ngoài cái gốc cây rồi. Lúc bây giờ con mất
con.
Rồi một lúc
nữa, thì cái cây đó nó khởi lên trong ý của con là phải: “bây giờ cái
cây này phải làm ông Phật như thế này, thế khác. Vậy thì ngày mai mình định đi
kêu những cái người làm tượng. Những cái người mà họ điêu khắc, họ đến đây để họ
đẽo, đục để làm cái tượng này để mà chơi cho đẹp, thế này, thế khác”.
Bắt đầu đó
con mới đi kêu ông thợ đến làm, làm rồi thì con phải tính toán cái này, kia, nọ.
Bây giờ ông thợ ông làm không vừa ý con, thì con phải buộc ông phải làm thế
này, thế này, này, đó là những cái chướng ngại pháp nó tới con rồi. Đó là những
chướng ngại pháp thô, từ nó lôi mình nó là cái chướng ngại pháp tế, tế để cho bắt
đầu nó khởi sự, từ có cái thiện chứ không có ác đâu, nhưng mà sau đó nó làm chướng
ngại nó trở thành ác.
Cho nên mọi
vật nó sẽ là chướng ngại pháp trong tâm của mình hết, cho nên khi một người tu
rất sợ. Cho nên người ta khi mà khép chân vô người ta tu, trong 7 ngày để người
ta hoàn thành được. Sau khi hoàn thành được thì mắt người ta nhìn cây cỏ người
ta cũng thấy hết, nhưng người ta làm chủ được. Còn mình nhìn cây cỏ bây giờ
mình thấy nó coi chừng nó lôi mình đi vào chướng ngại pháp thật sự. Đó con lưu
ý về cái phần đó.
Cho nên thí
dụ bây giờ mình tu, khi mà mình chưa tu thì mình phải sống đạo đức, mình phải sống
cái đức hạnh của một con người của mình. Để khi các chướng ngại pháp, các pháp
mà nó xâm chiếm vô nó lôi mình ra đó, thì lúc bây giờ mình hoàn toàn mình còn
có cái trí tuệ của đạo đức thôi. Để mình đương đầu với những cái chướng ngại
pháp nó đến, thì nhờ cái đạo đức đó mà nó hóa giải, nó làm cho tâm mình, cái cuộc
sống mình được an ổn.
Chứ nếu mình
không có đạo đức thì coi như là ai cũng khổ hết, không có người nào là thoát khỏi
nó đâu. Nó lôi riết rồi mình dính vô bị khổ tùm lum hết, nó không nhiều thì
cũng ít, nó cũng phiền não nhỏ, nó cũng phiền não lớn, nó cũng đùn tùm lum ở
trong này. Rồi nó bắt mình cũng phải lo toán, tính nghĩ cái này, cái kia đủ thứ.
(48:32) Thí
dụ bây giờ mình thấy cái ông nông dân đó ông cưỡi cái xe ông đi vậy: “Trời
cái ông này ông ngu quá! Ông cưỡi cái kiểu này thế nào ông cũng lọt xuống mương
quá!”, phải không? Mình nghĩ vậy chứ sự thật ra mình nghĩ lo cho người ta,
thì cái lo đó nó cũng làm cho mình động tâm rồi, chứ chưa phải là mình đâu, người
ta đó? Mà nó cũng làm cho mình động tâm rồi.
Cho nên vì vậy
mà khi tu thì tức là mình biết phải giải thoát cho mình được, để rồi sau khi đó
mình nhìn. Đó, bây giờ mình thấy ông cưỡi như vậy là nguy hiểm cho ông rồi, cho
nên mình phải tìm cách nào mà ngăn chặn ông, để giúp ông ta ở trong cái thiện
pháp thôi. Để ông không ở trong ác pháp, thì như vậy nó chính đáng.
Còn bây giờ
mình tu chưa xong mà mình ra lớ quớ chúng đánh mình đó, không được. Nói họ có
nghe mình đâu, đó cho nên nó khó. Trong cái thời gian tu, phải tu là thật tu, đừng
để tâm phóng bậy bạ, phải không? Mà nó phóng bậy bạ thì lôi nó vô, cứ lôi nó
vô: “Mày đang tu chứ đâu phải mày đang ở ngoài đời sao mà mày tính toán
chuyện này, chuyện kia được. Bây giờ giờ này giờ tu khác”.
Cho nên tại
sao đức Phật lại bảo chúng ta đó, mỗi một tháng chúng ta phải ít ra chúng ta phải
có một ngày Thọ Bát Quan Trai, là một ngày mình sống cho mình, đừng có để tâm
mình nó chạy lăng xăng như vậy. Đó, rồi mình cứ tập dần, tập dần vậy nhiều năm
tháng vậy nó huân thành cái sống cho mình, rồi bắt đầu mình mới thích thú sống
như vậy.
Mà sau khi
mình thích thú sống như vậy rồi, thì bắt đầu đó mình vô cái nơi nào đó, mình vô
cái chùa nào mà chuyên môn người ta hướng dẫn mình cách đúng vậy đó. Thì bắt đầu
mình vô đó mình xin cho mình nhập ở đó trong 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng, thực hiện
cho cái nội tâm mình xong. Lúc bấy giờ đó mình nhập các Định thôi.
Đó cho nên từ
cái Thọ Bát Quan Trai nó dẫn cho mình đi đến cái chỗ mà thành tựu được, viên
mãn được cái đạo giải thoát, cho nên phải tập như vậy đó.
Mà trong cái
ngày đó con thấy 24 tiếng đồng hồ dễ lắm, không có khó gì. Cũng như bây giờ con
ở bên đó mà con về bên đây, cái thời gian dài vậy, con chưa có quen thì con mới
biết nó dài quá, như vậy nó mệt mỏi. Chứ mà ở ngoài đời con vô trong chùa con
tu một bữa con thấy nó khỏe lắm, vì ngoài đời nó động quá, vô này nó an tịnh.
Thì do đó mình cứ cố gắng mình có cái pháp mình giữ cái tâm mình đó, không cho
nó phóng bậy bạ nữa, thì mình nghe nó thanh thản, nghe nó thích thú lắm!
Mong cho một
tháng có một ngày mình đi, đi thực tập mấy bữa vậy mình cũng thấy thích rồi. Do
đó cứ lần lần tăng lên 2 ngày, 3 ngày, tuần lễ. Thì sau đó mình thấy mình làm
được rồi, tốt rồi thì bắt đầu xin vào mình tu luôn. Mình tu luôn không có nghĩa
là mình cạo tóc, mình xuống tóc mình làm thầy chùa đâu, mà mình tu luôn để cho
mình thực hiện được con đường giải thoát, xong rồi mình mới quan sát mình thấy
có duyên để mà làm một vị sư, để mà độ mọi người thì mình sẽ xin xuất gia. Còn
mình không thấy có duyên thì mình trở về ngay gia đình mình độ dòng họ của mình
hết, chừng đó mình đủ khả năng mình thuyết phục họ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét