561- 3- KHI ĐÃ ĐỊNH ĐƯỢC RỒI THÌ KHÔNG CÒN BUỒN NGỦ NỮA
(04:50) Phật
tử: Thưa Thầy (không nghe rõ)
Trưởng
lão: Hai mươi bốn
giờ khi mà cái tâm nó không phóng dật đó con, nó không có buồn ngủ nữa. Tức là
nó đã Định được rồi thì nó không còn buồn ngủ nữa.
Phật tử: Vậy rồi có khỏe không Thầy?
Trưởng
lão: Nó không
buồn ngủ con, mà nó khỏe lắm, nó không buồn ngủ mà nó khỏe. Còn mình bây giờ mà
nó không buồn ngủ thì coi chừng nó bệnh đó. Còn tới chừng nó nhập Định, tại vì
nó nhập Định, cái tâm nó nhập trong cái Định, cái Định Sơ Thiền, định ly dục ly
ác pháp. Tại cái tâm nó nhập quá nó không buồn ngủ, cái thân nó không mệt mỏi
gì nữa hết.
Phật tử: Như vậy nó thức suốt luôn hai mươi
bốn giờ?
Trưởng
lão: Nó thức suốt
luôn hai mươi bốn giờ và có thể kéo dài bốn mươi tám giờ, nhiều hơn nữa, thanh
thản, an lạc. Nó coi cái thời gian của nó không phải như mình bây giờ ngồi một
tiếng đồng hồ coi lâu, không phải đâu, nó không phải coi lâu đâu. Một ngày nó
coi ngắn ngủi lắm, nó an lạc đến mức độ mà người ta thấy thích thú, nó không
còn thấy cái thời gian. Cho nên vì vậy nó không thấy buồn ngủ, nó không thấy có
thời gian chia ra ngủ nghỉ này kia nữa vì nó an lạc vô cùng mà. Đó là lúc bây
giờ là lúc năng lực của nó đủ rồi nó mới được vậy, chứ còn không thì không có
được vậy, sung mãn ghê gớm lắm. Thì đức Phật nói khi mình nhập được Sơ Thiền rồi,
thì mình còn phải tu tập cho sung mãn cái Sơ Thiền. Mà khi nó được sung mãn là
luôn luôn hai mươi bốn tiếng đồng hồ hoàn toàn nó không ngủ. Nó không ngủ mà nó
lại khỏe, chứ không phải không ngủ mà mệt. Bởi vì Thầy nói, khi mà cái tâm nó
quay vô nó không phóng dật rồi, nó Định rồi, thì nó khỏe, đúng là Phật pháp hay
thiệt chứ. Con người mình như thế này không ngủ mà vẫn khỏe như thường, nó an lạc
mà lại thích. Không có cái gì mà có thể nói là cái dục lạc thế gian này hơn được,
không có ăn cái miếng bánh ngon mà bằng cái này được, không có cái hạnh phúc gì
ở trong thế gian này trong dục lạc được như này hết. Bởi vì nó ly dục nó mới
được cái này thôi, cái này tuyệt vời quá vậy, nó không phải là một cái trạng
thái dục lạc tầm thường. Nó giúp cho mình tâm hồn thanh thản mà nó không có mệt
nhọc, nó làm cho mình thấy sức khỏe của mình nó hoàn toàn an ổn, sảng khoái, nó
yên ổn. Bản chất nó nhức chỗ này đau chỗ kia, ngứa chỗ nọ nó không có, nó an ổn
cả thân và tâm. Đó khi nó nhập được rồi các con thấy tuyệt vời lắm.
Cho nên cái
người mà người ta tu mà đến cái nhập Định như vậy đó, thì luôn luôn người ta
tìm sống ở trong đó. Cho nên ví dụ như vậy giờ Thầy làm việc, Thầy suy nghĩ viết
lách này kia, hoặc là hoạt động in ấn, hoặc photo hoặc này kia, Thầy làm thì
cái đầu óc Thầy suy nghĩ. Nhưng mà sau khi Thầy nghỉ thì cái tâm Thầy nó quay
vô, nó nhập trên cái Định đó cho nên nó phục hồi thì cơ thể Thầy khỏe. Rồi bắt
đầu Thầy làm việc thì nó hoạt động trở lại, mấy con mà nghe nó hoạt động trở lại
thì các con có nghe Thầy ho mấy tiếng đó. Còn khi mà Thầy ngồi im lịm các con
không nghe là lúc bấy giờ đó là lúc Thầy không có hoạt động đó, cái tâm nó yên
ổn, cái thân Thầy không có bệnh có đau gì, lúc này nó phục hồi lại hết, nó khỏe
khoắn. Cho nên bây giờ các con khi mà nghỉ cái tâm nó phóng ra tầm bậy, còn Thầy
nghỉ thì cái tâm nó quay vô, nó khác các con vậy, có khác vậy thôi. Cho nên Thầy
nói được nghỉ ngơi nó khỏe, chứ còn cái sức mà tuổi Thầy mà làm việc như vậy,
nó không được cái tâm nghỉ như vậy, mà nó như mấy con mà nó cứ phóng ra vậy thì
cái cơ thể của mình chịu không nổi. Cho nên khi mà nhập Sơ Thiền rồi con thấy
nó an ổn lắm, an ổn thật sự. Cho nên khi nào mà tới đó rồi các con mau mau về
đây gặp Thầy, không người nào rời khỏi Thầy đâu. Nghĩa là khi tâm quay vô rồi,
có cái lực rồi thì đừng có hướng tâm bậy bạ, không có được, về đây Thầy dạy cho
cách. Hãy triển khai cái điểm của nó ngay liền, thấy gì thì ngay đó sửa, thì mới
vô.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét