554- 13- DÙNG CÂU PHÁP HƯỚNG PHẢI ĐÚNG VỚI TRƯỜNG HỢP, ĐỐI TƯỢNG
(1:15:13) Phật
tử Tâm Như: Thưa Thầy….(không nghe rõ)
…Thầy dạy
cho con là lúc nào mà con tác ý cho nó thích hợp, để mà cho nó có lợi lạc.
Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
dạy cho các con, con sẽ thấy cái chỗ mà cái câu tác ý nó phải đúng, hợp. Thí dụ
như bây giờ con muốn ngồi để mà con thấy cái tâm mình nó yên lặng, thanh tịnh,
nó không có niệm thiện, niệm ác thì con nhắc, con tác ý nó, con bây giờ con mới
vào con tác ý: “Tâm không khởi niệm thiện, niệm ác, phải yên lặng”. Thì con nhắc
vậy là bắt đầu nó sẽ yên lặng theo cái câu tác ý, tâm của con nó không khởi niệm.
Mà nếu nó còn khởi niệm thì: “Cái tâm không được khởi niệm nữa”, thì nó sẽ
không khởi niệm, con hướng sao nó sẽ làm vậy.
Thì cái đó
là nó hợp với con trong cái thời đó, tu những cái pháp đó. Chứ còn mà hướng cái
khác thì nó không hợp đâu. Bây giờ trước các cái pháp ác nó xảy đến cho con,
hay là nó có những cái chuyện gì mà xảy ra làm cho con phải bận tâm, phải lo lắng
thì con nói: “Tâm như cục đất, không có bận tâm, không có lo lắng, không có
nghĩ ngợi gì nhiều, phải yên lặng, phải tỉnh giác”. Thì lúc bấy giờ con hướng
là đúng với cái pháp đó, cái đối tượng đó phải hướng cái tâm đó thì nó đúng.
Còn nó không có thì con hướng cái khác nó không phải vậy được.
Bây giờ nó
không có, không có gì hết, hoàn toàn nó không có cái gì hết. Thì con phải hướng
cái câu khác chứ không có hướng cái kiểu đó. Bây giờ nó có cái pháp để luyện
thành cái nội lực, cái nội lực của cái tâm con. Thì bình thường tâm con không
có đối tượng, không có ác pháp gì xâm chiếm hết thì con phải hướng cái pháp đó,
thì nó sẽ thành cái nội lực cho tâm con.
Thí dụ như
bây giờ con nhắc: “Tâm không phóng dật, phải thanh thản, an lạc” thì con hướng
như vậy thì con ngồi chơi chứ con không tu gì hết, thì nó thanh thản, an lạc.
Đó là cái tâm để mà giúp cho con không phóng dật. Con nhớ là cái câu mà đức Phật
nói: “Ta thành chánh giác được là nhờ tâm không phóng dật”, và mình lấy cái câu
“không phóng dật” để mình nhắc cái tâm mình không phóng dật, thì mình sẽ thành
chánh giác ở trên cái câu không phóng dật đó.
Chừng nào mà
nó không phóng dật tức là nó sẽ định trên hơi thở của con. Thì lúc bấy giờ nó
là không còn phóng dật. Bởi vì nó định trên thân của con, cái tâm phải định
trên cái thân của con. Thì lúc bây giờ con cứ nhắc, rồi chừng nào nó định thôi
chứ con đừng có bắt ở trong hơi thở thì không được. Con cứ nhắc thì nó sẽ vô
trong hơi thở con, chứ không đâu hết.
Đó là những
cái câu mà bình thường mà tâm con không có gì. Còn tâm con có những chuyện gì
mà xảy ra thì con phải ngay cái tầm, cái tứ đó con phải tác ý một cái tướng
khác.
Cho nên cái
bài An Trú Tầm đó, khi có một cái tầm nó đến nó làm cho động tâm mình, nó làm
cho tâm mình bất động, thì mình phải tác ý một cái tướng khác của cái tầm đó,
thì mình sẽ được an trú liền. Nghĩa là cái tầm đó nó làm cho mình phiền não,
hay giận hờn, hay là lo lắng gì đó thì mình tác ý một cái tướng khác.
Bây giờ đặt
thành vấn đề như cái đầu Thầy đang nhức nè, nó sẽ có cái sự lo lắng, đau khổ của
nó thôi. Thì do đó Thầy tác ý một cái tướng khác “Không có đau nhức cái thân nữa”,
thì nó làm cho cái tâm của Thầy nó bất động, nó an ổn. Do đó Thầy tác ý một cái
tướng khác thì ngay cái trường hợp đó nó sẽ tương ưng, và nó phù hợp trong cái
việc đó thì nó sẽ hết cái đau, cái nhức đầu.
Và đồng thời
khi tác ý rồi con phải làm gì, chứ không phải tác ý để mà cái tác ý không thì
không có nghĩa đâu, nó không hết đâu. Tác ý rồi thì bắt đầu bây giờ cái tâm nó
sẽ ở trong cái hơi thở con, hay hoặc nó sẽ ở trong cái trạng thái tỉnh giác mà
nó không có khởi cái niệm gì hết. Thì con phải luôn luôn ở trong cái pháp hướng
thì cái đầu con sẽ hết, chứ còn con nếu mà con tác ý nó: “Cái đầu không có nhức
đầu nữa” mà rồi con cứ chú ý cái nhức đầu thì nó nhức đầu hoài. Mà con đặt cái
tâm con vào một cái trạng thái khác, con ra lệnh như vậy thì con đặt cái tâm ở
trạng thái khác, thì cái nhức đầu nó sẽ hết.
(1:19:55) Thì
con tùy theo các cái đối tượng mà nó xâm chiếm vào thân con, xâm chiếm vào bốn
chỗ Thân- Thọ- Tâm- Pháp của con. Thì bốn chỗ này nếu mà nó có cái điều kiện
gì, thì con đều là tác ý theo cái tướng của nó mà con sẽ đẩy lui nó ra, thì cái
đó là con dùng cái tác ý đúng chỗ, đúng nơi. Con hiểu chỗ Thầy muốn nói không?
Chứ còn bây
giờ nó không có nhức đầu, mà con bảo tác ý tướng không nhức đầu thì nó trật, nó
sai rồi, nó không đúng.
Thí dụ như
bây giờ Thầy nói bình thường mình không có gì hết, thì mình biết rằng mình sẽ
có sân chứ chưa phải hết sân, cho nên mình nói: “Tâm như cục đất, không có sân,
si nữa. Mai mốt mà gặp có chuyện gì thì không được sân”. Mình nhắc vậy, rồi
mình vẫn giữ trong cái tâm của mình hơi thở ra, vô. Hay hoặc là mình giữ Chánh
Niệm Tĩnh Giác của mình, rồi mình cứ giữ như vậy, rồi mình thỉnh thoảng mình lại
nhắc.
Bởi vì mình
không nhắc nó sẽ rơi vào ở trong một cái trạng thái kêu là thụ động. Nên mình
phải nhắc nó, nhắc cái đó để cho nó không bị rơi vào trạng thái thụ động, là vì
nó còn luôn luôn nó ở trong ý thức của mình để giữ cái đó, chứ không có thụ động
thì nó rơi vào tưởng thức. Vì cái tưởng thức với cái ý thức nó thay đổi mình
không có hay. Cho nên thỉnh thoảng mình lại tác ý một cái tướng khác, thì nó
không bị thụ động vào tưởng thức.
Đức Phật muốn
nói thụ động, tức là đức Phật muốn nói đó là bị tưởng thức nó xuất hiện rồi.
Cho nên nó mất cái ý thức của mình rồi. Mà khi mình tác ý ra thì mình thấy như
có động, nhưng mà sự động đó nó sẽ làm cho ý thức mình sống trở lại, nó không bị
cái tưởng thức nó hoạt động, nó làm cho cái ý thức của mình dừng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét