553- 12- GIÁO ÁN TU TẬP CHO NGƯỜI CƯ SĨ DÀNH CHO NGƯỜI HOÀN CẢNH
CHƯA CHO PHÉP XUẤT GIA
(1:06:48) Đó,
ngay cái cuộc sống của mình thì mình thấy mình không có gì hết, thì tức là mình
không làm gì hết, mình thụ động cho đến mức mình thụ động hoàn toàn, thì thật sự
cái xã hội này đen tối hết.
Còn đạo Phật
hay lắm con, dạy mình không có được quyền thụ động, mà chủ động, không có cầu,
không có khẩn ai hết. Mà hoàn toàn mình chủ động từng cái tâm niệm của mình, cẩn
thận ý tứ từng lời nói, từng cái sự suy tư của mình để hoàn toàn đem lại hạnh
phúc cho mình, cho người, có lợi ích lớn cho xã hội.
Đạo Phật nó
như vậy. Đó, con thấy không? Khi tu rồi cái người mình biết là cái hoàn cảnh
mình chưa phải là dứt áo vô chùa mà cạo tóc để xuất gia được, thì mình phải sống
đối xử vợ con cho đàng hoàng. Chứ đừng có: Bây giờ tôi biết đạo Phật rồi, cái bắt
đầu vợ con cái, người làm cái giường riêng đi không có ngủ chung nhau nữa. Trời
đất ơi, cái kiểu đó bà vợ bà không biết, mà ông chồng ông chơi cái kiểu này thì
thôi, chỉ còn có nước mà thôi hết rồi, còn cái gì đâu. Cái đó là trật.
Khi nào mà cả
hai vợ chồng đều hiểu rằng, đây là cái trên cái con đường đó là con đường sai.
Thì người nào cũng có ý thức chiến đấu lại với mình, thì từng đó mình sống
trong cái hòa hợp để mình tiến tới cái con đường thanh cao, thì cái đó là cái tốt.
Chứ còn một người hiểu đạo Phật, người không hiểu đạo Phật, rồi cách lìa vợ con
mình, làm cho vợ con mình đau khổ.
Đó là trường
hợp Thầy nhắc lại, trường hợp mà của Minh Đạo ở ngoài Hà Nội. Khi nó hiểu Phật
pháp, vợ nó thì không hiểu, là một giáo viên. Lúc bấy giờ nó muốn tu nó cách ly
với vợ nó, nó không có ở gần vợ nó, vợ nó đau khổ trong một cái thời gian ba, bốn
năm trời đau khổ. Bởi vì chồng mình nó sống như vậy thì coi như tình nghĩa vợ
chồng đâu còn nữa, cho nên rất đau khổ.
Từ đó bà mới
đi, coi như là đi nhảy đầm, đi này kia đồ đó. Thì bắt đầu ông này ông lại ghen,
ông tu mà bây giờ ông lại ghen. Thời gian sau bà không giữ được nữa, bà đi nhảy
đầm với người khác, thì bắt đầu ổng mới tức. Thì lúc bấy giờ thật sự ra mình tu
chưa có chín chắn gì được hết, mà trong khi mình làm như là mình thánh vậy. Hai
vợ chồng không gần nhau nữa, cuối cùng thì bà vợ bà không biết làm sao, bà buồn
khổ quá. Tới cuối cùng bà nói thôi, xong rồi bà không chấp nhận. Bởi vì bà còn
trẻ, do đó bà mới đi nhảy, nhảy đầm với người ta.
Thì lúc bấy
giờ ông này mới là thức tỉnh cái vấn đề đó. Cho nên trong khi đến mới trình bày
lại mọi sự kiện xảy ra trong gia đình. Thầy mới dạy: “Đạo Phật không có dạy mấy
con ham tu vậy. Mấy con tu là tu cho cả gia đình của mình hết, phải dẫn dắt với
nhau hết. Bởi vì cái cộng nghiệp của các con là nhân quả, các con không thể nào
mà làm cái điều đó là vô đạo đức đó. Các con làm cho người khác buồn khổ như vậy
làm sao cho đúng. Không có đúng đâu”.
Đó, các con
thấy? Đạo Phật người ta xây dựng trên cái nền đạo đức, đạo đức nhân bản mà. Tu
thì phải nói tu phải đúng các con, chứ còn lơ mơ thì các con sẽ tự làm khổ lấy
nhau ở trong gia đình.
Đó như bây
giờ gia đình Tâm Như con thấy, cả gia đình con nó thuận, nó tốt, người nào cũng
hướng theo Phật thì nó tốt. Chứ cỡ mà thí dụ như một người mà không hiểu Phật
pháp, rồi một người ham tu rồi bỏ vô chùa tu, cả một vấn đề để mà khổ cho người
khác.
Đó thì các
con thấy, bởi vì từ khi mà Thầy triển khai cái đạo đức đó, thì tất cả những cái
người mà xuất gia, người tu, đều là phải có cái sự trắc nghiệm, rồi gia đình.
Đây Thầy nói
con biết như rể của thầy Chơn Thành. Thì cái chú này, chú khi mà đọc sách Thầy,
chú tham quá, chú thấy chú muốn đi tu tìm con đường giải thoát. Mà vợ thì sanh
hai đứa con còn nhỏ, rồi bây giờ muốn tu, bỏ. Thì trong lúc đó thì chú có cái cửa
hàng buôn bán, thì hai chị em của cái người vợ chú đó, đứng ra buôn bán thì quá
tiện chứ gì? Chú thấy đời sống nó vậy, được vậy. Nhưng mà chú quên là cái tình
cảm của người vợ đối với chồng sao đây? Đâu có phải bỏ ngang như vậy được.
Cho nên khi
mà vào đây xin Thầy tu, Thầy khuyên lơn không được: “mặc dù là tuổi trẻ con mà
đi tu Thầy rất cần, cần những cái người tuổi trẻ tu đó. Nhưng mà điều kiện
không được, con có vợ rồi, con bổn phận và đạo đức của con, trách nhiệm của con
phải làm cho xong bổn phận của con. Bây giờ vợ thì còn trẻ, cái tâm đời người
ta còn, rồi con còn nhỏ, con để ai lo cho mấy đứa con này, cái trách nhiệm của
con. Con nghĩ rằng vì nó, hay hoặc là vợ con nó đủ trách nhiệm để hướng dẫn các
đứa con đâu? Đâu bằng một người cha, con nên thấy cái nhiệm vụ của con”.
(1:10:48) Thì
trong khi cha ruột cái chú đó, chú Tuấn đó, mới gửi cho Thầy bức thơ: “Con xin
Thầy không có cho thằng Tuấn nó tu, cho nó tu rồi nó bỏ con nó liêu xiêu, con
không có chấp nhận được”. Thầy mới gửi thơ ra ngoài Thầy nói: “Cụ yên tâm đi,
Thầy chấp nhận một người tu là nó phải có cái hoàn cảnh thuận tiện, chứ còn
hoàn cảnh đau khổ thì Thầy không chấp nhận đâu”. Thầy báo cho cái ông cụ ở
ngoài đó biết, là là ba chú đó đó.
Đó, cho nên
vì vậy con biết không? Có nhiều người, con sẽ đọc tới cái cuốn mà Giáo
Án Tu Tập Cho Người Cư Sĩ tập hai, con sẽ thấy cái tâm niệm của chú
Nguyên Xuân Trường. Chú viết bức thơ chú gửi cho cha mẹ chú. Chú viết bức thư gửi
cho vợ chú để từ giã, để mà chú lo tu.
Nhưng mà Thầy,
cuối cùng ba tháng hạ ở đây, Thầy dạy rồi Thầy cho về lo giải quyết gia đình,
chứ còn không ở đây được nữa. Nghe thắm thiết lắm, con đọc cái bức thơ của chú,
chú viết chú nói đến cái nỗi khổ của từng chút, từng chút cuộc đời giữa vợ chồng,
rồi cha mẹ như thế nào, chú có cái tình lắm.
Cho nên
chúng ta đọc thấy những cái tâm niệm, cái tâm nguyện của người cư sĩ, mà Thầy
đã thu thập lại tất cả những cái tài liệu này để trở thành cái giáo án tu tập,
để mà chúng ta xứng đáng là những người đệ tử của Phật đó. Lấy kinh nghiệm đó
mà chúng ta mới thấy được cái tâm nguyện của cái người tha thiết tu giải thoát
lắm chứ không phải không.
Nhưng mà cái
hoàn cảnh của mình, cái nhân quả nó đã thành một cái khối như vậy rồi, thì
không có thể nào dứt ra được. Phải làm cho hết bổn phận, trách nhiệm đạo đức của
mình. Dù là bây giờ nó có trễ, dù là Thầy có tới chết đi rồi, Thầy cũng sẽ
không bỏ những người đệ tử của Thầy. Thật sự mà những người này tha thiết theo
Thầy thì họ đã gieo cái duyên nơi Thầy. Bây giờ tuổi thọ Thầy không kéo dài được
nữa, Thầy bỏ thân này rồi Thầy sẽ tiếp tục ở trong cái…
Nghĩa là những
cái duyên này Thầy không bao giờ Thầy bỏ đệ tử của Thầy, khi mà họ tha thiết với
con đường tu vậy, Thầy nhất định Thầy không bỏ.
Bởi vì Thầy
biết là Thầy sẽ tiếp tục tái sanh, hay hoặc là Thầy thực hiện một cái gì khác,
để mà Thầy dẫn dắt những cái người mà tha thiết này đi tới nơi tới chốn.
Chẳng hạn là
vợ con bây giờ ở xa xôi như vậy, nhưng con với vợ con tha thiết tu hành vậy.
Bây giờ Thầy bỏ được sao? Thầy bây giờ Thầy không còn sống được nè, Thầy sẽ chết
đi nè. Nhưng mà những cái tâm niệm của các con bây giờ ai là người hướng dẫn
các con nè? Thầy biết rất rõ, không có Thầy thì còn ai nè?
Cho nên Thầy
làm sao Thầy bỏ được, vì vậy mà Thầy phải tìm mọi cách để mà Thầy hướng dẫn cho
các con, Thầy biết là Thầy không bao giờ bỏ các con. Ngày xưa thì đức Phật thấy
như là cái duyên của mình đủ rồi đức Phật ra đi, đức Phật không có trở lại. Còn
Thầy thì các con chưa có đủ, Thầy chưa có giải quyết cho các con hoàn tất được
con đường giải thoát của Phật pháp. Với cái tâm tha thiết của các con tin tưởng.
Đọc người ta
sẽ rơi nước mắt mà các con, khi đọc tâm nguyện rồi các con sẽ thấy những cái tiếng
kêu mà của những người Phật tử, chứ không phải ít đâu. Con sẽ nghe tiếng kêu của
gia đình Minh Tâm: “Cả gia đình chúng con là bốn người. Thầy ơi, chúng con theo
Thầy mười mấy năm trời. Mà bây giờ con làm sao cho đi đến được cái chỗ giải
thoát? Con thấy quá khó. Làm sao con dứt bỏ được? Làm sao dứt bỏ các con con được?
Làm sao con dứt bỏ chồng được? Làm sao chồng bỏ con, bỏ vợ được?” Mà bây giờ tu
hết một cái láng như thế này thì không có được, không có đủ.
Đó, thì các
con biết đó là tiếng kêu tha thiết. Cho nên vì vậy mà Thầy trả lời các con hãy
bám chặt Thầy đi! Hãy đưa cánh tay, các con kêu không thì Thầy làm sao cứu các
con được, mà các con hãy đưa cánh tay Thầy sẽ lôi các con. Đừng có buông cánh
tay của Thầy, Thầy lôi các con lên khỏi bờ. Các con đọc các con sẽ xúc động điều
đó.
Cho nên những
cái này nó kết hợp lại trong cái tập mà Giáo Án Tu Tập Cho Người Cư Sĩ.
Thì như vậy tất cả những cái điều kiện. Như bây giờ thí dụ như gia đình Tâm Như
nè, con vừa theo Hòa thượng Thanh Từ mà cũng vừa theo Thầy. Nhưng mà con sẽ biết
là Thầy biết con đường nào tu được, con đường nào tu không được. Cho nên Thầy
thường nhắc nhở mấy con, để cuối cùng Thầy dẫn dắt hết cả gia đình con. Thầy
không bỏ một người nào hết đâu, Thầy nói thật sự Thầy quyết định mà cuộc đời của
Thầy. Rồi Thầy đem một cái nền đạo đức cho con người trên hành tinh này, và đồng
thời những người mà tha thiết đi đến cái chỗ mà hoàn toàn chấm dứt sanh tử luân
hồi, Thầy sẽ nắm tay Thầy lôi đi hết. Nghĩa là chúng ta sẽ vào cái nơi mà yên ổn
nhất, để mà chúng ta thực hiện được cái đạo Phật, chứ không phải riêng mình Thầy
đâu, mà Thầy sẽ dẫn mấy con đi.
(1:14:41) Thầy
nói bây giờ nếu mà Thầy đào tạo được cái người nào mà tu được như Thầy rồi thì
Thầy an ổn, mà chưa được là Thầy phải, hoàn toàn là phải tiếp tục tái sanh lại
để dẫn dắt. Nghĩa là trong một thời gian ngắn để mà thực hiện. Bây giờ Thầy bỏ
thân này đi liền tức khắc, Thầy phải hóa sanh hay hoặc là Thầy phải tái sanh liền
tức khắc để mà kịp lúc.
Nghĩa là Thầy
như Phù Đổng Thiên Vương, vươn vai lên cái mà lớn liền, dẫn mấy con đi tiếp tục.
Chứ không thể nào mà để mà cứ nằm nôi như thế này, mà hai ba chục năm, rồi tu
thêm nữa là tới bốn mươi mấy tuổi mới dẫn mấy con, thì chắc mấy con chết mất hết
rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét