546- 5- XIN VÀO CHÙA KHÁC TU PHÁP MÔN CỦA MÌNH THÌ ĐIỀU KỆN NHƯ THẾ
NÀO?
(25:07) Phật
tử Anh Vũ: Làm nghề phụ đó. Rồi câu hỏi khác đó là: sau này nếu mà tụi
con không muốn ở ngoài đời nữa đó, mà muốn tới một cái chùa Nguyên Thủy nào đó
để tu đó, thì tụi con sẽ lựa cái chùa nào đó mà nó dễ dàng, nó không bắt buộc
phải tu theo pháp môn của chùa đó. Thì như vậy đó là tụi con tu theo cái kiểu của
tụi con, như vậy có bất tiện với thuận tiện nào hay là?
Trưởng
lão: Nếu mà cái
chùa đó người ta chấp nhận cho mình tu theo cái pháp môn của mình, miễn là người
ta giúp cho mình một bữa cơm mình ăn thôi, mình không xin nhiều, họ đồng ý như
vậy thì chùa nào tu cũng được hết. Nhưng mà điều kiện mình phải giao điều kiện:
“Tôi đến đây tôi tu há, thì bây giờ đó tôi chỉ phụ những cái việc làm nhẹ thôi,
chứ đừng bắt tôi làm việc nặng. Cho tôi quét sân, nhổ cỏ, hoặc là tôi lau chùa
đồ vậy rồi tôi theo tôi tu thôi. Rồi cho tôi bữa cơm thôi, đừng có bắt tôi mà
phải ra tính toán sổ sách, tiền bạc đồ thì không có được đâu. Trách nhiệm đó rồi,
rủi sợ nó thất thoát đó, thì bắt tôi bồi thường thì chết tôi.”
Có gì không
con?
Phật tử: ……….ko nghe rõ. Bây giờ con
giải quyết như thế nào?
Trưởng
lão: Ông nào?
Phật tử: Ông thầy ở Cái Bè.
Trưởng
lão: Ông thầy
Cái Bè mà làm sao ông là thầy mà sao xuất gia nữa.
Phật tử: Không có….
Trưởng
lão: Con nói
như thế này nè: Con nói với cái ông đó đó: ở đây tập sự có gì được rồi, tại vì
cái giới luật nó khó lắm. Nghĩ xuất gia rồi cái mình phạm giới tội lắm. Nói ông
vậy đi! mình phải tập thử coi thử coi mình giữ giới được không? Để không đụng đụng
cái là xuất gia, cái làm thầy ngang đó thì phạm giới chết được.
Con, cái mà
con nhận mà cái chùa nào mà nó nhận thì mình vào tu, mà với cái điều kiện như vậy
thì tu được hết. Còn người ta không có cho cái điều kiện đó thì thôi. Với vả lại
thì thật sự ra nó cũng khó, một cái chùa người ta ăn ba bữa, mình ăn một bữa
thì cũng không chấp nhận. Mình ăn như vậy là một số Phật tử sau này biết cái
ông đó tu như vậy, mà mấy ông này mà tu kiểu này họ không có tín nhiệm, họ cứ đến
họ quỳ họ đảnh lễ con không thì cái chùa này người ta chịu không nổi đâu.
Phật tử
Anh Vũ: Có sự
so sánh.
Trưởng
lão: Có sự so
sánh rồi. Bởi vì Phật tử người ta cũng so sánh nữa, người ta ít nhiều rồi lần
lượt người ta đến chùa đó người ta thăm, người ta lần lượt người ta thấy có hai
cái lối sống nó khác nhau rồi. Cho nên buộc lòng người ta phải thấy, mà người
ta thấy thì người ta so sánh, người ta so sánh thì người ta biết đâu đúng đâu
sai. Thì mấy ông thầy này người ta chủ chùa mà người ta có quyền mà, người ta
thấy Phật tử mà so sánh vậy là lần lượt nó vơi đi cái sự kung kính của Phật tử
đối với người ta, thì người ta đã thấy rõ rồi.
Bây giờ người
ta mất quyền lợi, cả danh người ta cũng mất nữa. Do đó người ta không để cho
mình ở yên đâu, cho nên khéo léo.
Phật tử
Anh Vũ: Còn nếu
mà ăn uống, sinh hoạt mà giống như cái chùa đó thì mình không thể nào tu theo
cái kiểu của mình.
Trưởng
Lão: Của mình
được hết, nó bắt buộc mình phải sống mà tùy thuận theo họ thì coi như mình bị
phạm giới rồi, mình không tu đúng nữa, mình không đi đâu. Rồi tu riết rồi mình
nhiễm nữa, nó bị nó thành thói quen đó, mình ăn ba bữa riết nó quen rồi làm sao
ăn một bữa dễ lắm sao.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét