54- 8- CÓ ĐƯỢC NƠI YÊN TĨNH ĐỂ TU HÀNH ĐÚNG CHÁNH PHÁP RẤT KHÓ
(20:17) Bên
nữ thì thiệt ra Thầy nói thật sự, Thầy thấy cô Út thì quá khổ, mà nếu mà các
con khép hết vào trong thất, thì mình cô Út mà đương đầu với một số người mà họ
phá cái Tu viện này thì chắc chắn bên nam các con cũng không yên đâu. Nó say rượu
rồi mà cô Út mà cản trở một mình cô Út cản trở không nổi. Nó đi tới đằng sau nó
quậy các con cũng tùm lum ra hết.
Có một đêm
chừng khoảng độ 12 giờ rưỡi, không biết mấy con có hay không, có một chú say rượu
vô nằm ở ngoài đường, cái đường đi vô thất Út đó, nằm ngủ dài ở đó đó, say rượu.
Đêm trước thì ông ta ngủ trước này, rồi chó làm dữ quá ông không dám ngủ đây nữa.
Ông mới đi ra ở sau đó đó, ông mới nằm dài ở trên cái đường chỗ vô thất cô Út
đó, ổng nằm dài ổng ngủ đó. Thầy đi ra Thầy nói: “Ua con rắn con gì mà
lớn quá mà nó nằm đây!”
Thầy mới đi
từ từ Thầy lại, Thầy mới rọi cái đèn. Mới đầu thì Thầy rọi Thầy nói con rắn, mà
con rắn hai đầu, sao lại hai cái đầu đen thui mà cái mình trắng xát? Nhưng mà
đi gần tới thì Thầy rọi đèn Thầy thấy là cái ông say rượu bữa hổm, ổng nằm đây
ông ngủ.
Trời ơi ông
nằm ngủ mà rủi ro ông chết thì mình sao đây! Thôi Thầy cũng không động ổng, kệ.
Mà Thầy nghĩ rằng Út chắc ở trong thất chắc không hay, chớ phải hay Út cũng hoảng
hồn! Đó là những cái mà nếu mà người khác mà người ta cứ vô đây phá vậy hoài
thì mình không yên tu đâu, rất là khó.
(21:51) Vừa
rồi ở bên đằng trước này có một cái cô ni nào đó đến đây cũng quậy, mà dữ tợn lắm,
mà cả 3, 4 đứa tụi nó trợ giúp cô Út mới đẩy cô đó đi ra khỏi Tu viện, chớ
không cô đó nằm vạ ở đây nữa cũng phải mệt lắm!
Các con thấy
trong cuộc đời, muốn tạo cho cảnh yên tu nó khó lắm, mà một phút yên thì nó
không phải dễ tìm. Thử các con đi về gia đình rồi các con tu tập, tìm cái phút
yên khó lắm. Cứ được một, hai ngày yên, thì vài ba ngày sau thì nó lại có người
đến động mình rồi. Cho nên sống độc cư không đơn giản đâu, khó, rất khó, không
phải dễ!
Vì vậy mà
trên bước đường tu tập, một tháng mà các con ở đây, hoặc là một năm mà ở đây mà
tu tập, các con ráng cố gắng thực hiện cho đúng những cái lời mà Phật dạy từ
ngàn xưa, mà Thầy bây giờ nói rõ được cái ý nghĩa của cái pháp tu. Còn những
cái người mà không có thực hiện, không có kinh nghiệm, thì không có nói được
cái pháp này đâu.
Như về cái
thiện như vậy họ không nói ra được đâu. Mà họ không nói ra được thì các con biết
làm sao mà mình tăng trưởng thiện? Cho nên hồi mà Thầy còn đi học, học tới Tứ
Chánh Cần đó, thì người ta giảng cho Thầy biết, là tăng trưởng các pháp thiện
là mình phải đi bố thí, mình phải làm cái việc thiện xã hội nhiều, gọi là tăng
trưởng, người ta dạy mình như vậy, quý thầy dạy vậy đó!
Nghĩa là
mình phải đi tụng niệm cúng bái cho nhiều, đó là mình phải làm hết những cái
nhiệm vụ của một ông thầy, thì đó gọi là thiện. Đó, hoặc là mình đi thuyết pháp
cho nhiều, đó là thiện, kêu là bố thí pháp mà! Nhưng mà mình bố thí pháp như vậy
cái tâm mình có động không quý thầy, có thiện không? Đâu có thiện chút nào đâu!
Hễ bố thí
pháp hay thì người ta cúng dường tiền nhiều, rồi quần áo, rồi y áo đẹp, rồi đồ
đạc, rồi tiền bạc nhiều, thì lúc bấy giờ chúng ta lại thành ác pháp mất hết rồi.
Nó khổ lắm, cho nên nó đâu có phải dễ đâu. Cho nên nó không phải là Tứ Chánh Cần,
không phải bảo chúng ta làm cái điều đó.
Nếu mà không
có kinh nghiệm tu thì chúng ta không thấy được cái pháp này tuyệt diệu, nó làm
cho chúng ta từng phút, từng giây có sự giải thoát trong tâm hồn của mình. Vì
chúng ta không hiểu nó là thiện ở đâu, và cái mức thiện nó như thế nào, cho nên
chúng ta không biết cách thực hiện được cái tâm của mình ở mức thiện đó.
Chớ còn nếu
mà nói bây giờ làm thiện mà được giải thoát, thì bây giờ kêu Phật tử đóng góp rồi
đi cứu trợ đầu này, cứu trợ đầu kia thì tâm mình được giải thoát, nếu mà làm
như vậy là quý thầy mà đi cứu trợ nhiều, chắc bây giờ mấy ổng thành Phật hết rồi.
Nhưng mà xét lại mấy ổng có thành Phật không các con? Đâu có thành Phật!
Mà dường như
là mấy ổng kêu gọi như vậy, như bây giờ chúng ta đã thấy, như thầy Minh Phát,
thầy đã chết rồi đó, thầy đã kêu gọi Phật tử là đóng góp làm từ thiện dữ lắm,
nhưng mà thầy có thành Phật được đâu, thầy có làm chủ được sinh tử chỗ nào đâu!
Thầy thấy thầy chết rất khổ, thầy bị ung thư, thầy chết rất khổ.
Nghĩa là thầy
bị trầy da một chút xíu thôi, không bao giờ lành, nó cứ làm ghẻ hoài, nó không
lành, thầy bị đái đường. Cho nên tất cả những cái bệnh khổ ở trên thế gian này,
thầy làm việc từ thiện mà nó đổ dồn cho thầy, nó lãnh hết những cái khổ đó hết.
Thầy bị ung
thư, rồi đái đường, rồi tất cả những cái bệnh gì mà người ta khổ nhất ở trên
cái thế gian này gọi là cái bệnh khổ là thầy lãnh hết, coi như thọ lãnh hết. Bởi
vì thầy làm thiện, cho nên thầy phát nguyện lớn là bao nhiêu sự khổ của thế
gian đổ trên thân của thầy, đổ trên người thầy. Cho nên tuổi của thầy còn trẻ
mà thầy đã tịch rất sớm.
(25:31) Đó
thì hôm nay thì Thầy nói như vậy thì các thầy biết rằng, cái hiểu đúng Phật
pháp nó mới đúng, mà hiểu đúng nó mới có pháp hành đúng, mà hiểu sai thì các
pháp hành sai, sai mất đi, và chúng ta cũng không thực hiện được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét