534- 14- ĐI PHÒNG HỘ NHƯ THẾ NÀO?
(47:48) Phật
tử Anh Vũ: Nếu mà mình không có dòm lên, không có ngó thì có thể có
gì nguy hiểm nó tới mình không Thầy?
Trưởng
lão: À mình ngó
như vậy chứ, từ đây tới đó không phải cúi. Nghĩa là đi không phải đi như ngựa
đi, cúi đầu gằm xuống vậy đi. Phòng hộ kiểu gằm đầu vậy sai, phòng hộ cũng đi
ngó tới trước vầy. Cho nên vì vậy mà khi mình ngó trước như vậy, thì cái góc
độ của nó đó, cái góc độ của mắt từ chỗ này mà nó ngó ra, nó có một khoảng rộng
vầy. Chứ không phải là gằm đầu như ngựa mà đi. Gằm đầu phòng hộ mà như ngựa mà
đi thì trật, nó lại sai nữa. Đó, mặc dù là không ngó qua ngó lại, nhưng mà ngó
xuống. Nhưng mà không phải ngó xuống dưới bàn chân mình đâu, ngó cách xa đó.
Thành ra nó có cái góc độ, nó bao vầy. Thành ra có những sự kiện gì xảy ra
mình đều giải quyết được hết.
Phật tử
Anh Vũ: Lúc đi
đó thì ngó xuống xa khoảng bao nhiêu bước?
Trưởng
lão: Nó chừng
khoảng hai thước hay ba thước.
Phật tử
Anh Vũ: Hai,
ba thước?
Trưởng
lão: Hai, ba
thước. Thành ra nó có cái góc độ xa vậy con. Còn mình ngó xuống vậy cái góc độ
nó hẹp, nó dòm xuống dưới thì nó sai rồi, nó nguy hiểm lắm, thành ra mình phản ứng
không kịp. Ví dụ như bây giờ con ngó xuống như vậy, con cứ đi ngó xuống vậy
chăm chăm, xe tới nó đụng con không hay. Còn con ngó chừng khoảng độ ba thước,
nó đến thì con tránh lên lề được. Nó ở ngoài kia, chứ nó chưa tới ba thước đâu.
Nhưng mà vì con ngó ba thước con đã thấy nó ở ngoài kia rồi. Cho nên con tránh
vô đây, cái xe nó đi tới, nó không đụng con. Nó phản xạ bằng cái trí tuệ. Mà bằng
cái trí tuệ thì mình phòng hộ mắt của mình, nhưng mà không để cho nó duyên các
cái pháp khác. Nhưng mà nó vừa là bảo vệ cho mình trên cái bước đường đi của
mình, tai nạn có thể xảy ra.
Mình thấy
thí dụ như có một bầy trâu hay bầy bò gì đó, nó cách xa mình. Đợi cho nó tới ba
bốn thước, nó tới mình rồi thì làm sao tránh kịp? Cho nên vì vậy mình tránh trước.
Một cái người điên nó đang ở cách xa ngoài kia năm, mười thước, thì ở đây mình
đã thấy nó, đã có dáng của nó rồi thì mình tránh đi. Chứ để nó điên nó tới đây,
nó chụp nó cắn mình sao? Hoặc là nó đánh mình thì sao? Do đó mình tránh trước.
Tất cả những
cái này đều là phòng hộ, nhưng mình ngó xa vậy nhưng mà luôn luôn con biết như
thế nào? Luôn luôn nhắc: “Mắt phải thấy hơi thở”. Chứ mình đi, mình
gằm đầu xuống, mình nhắc nó không có nghĩa lý gì hết. Mà mình nhìn như vậy, vừa
bảo vệ mà vừa nhắc cái tâm, cái mắt của mình phải gom vô. Nghĩa là nó gom vô,
nó thấy hơi thở. Cho nên tuy rằng mình nhìn như vậy chứ luôn luôn lúc nào nó
cũng cảnh giác, là cái con mắt của mình nó để ý cái hơi thở của mình thôi.
Nhưng mà lúc nào thì con nhớ là tu theo đạo Phật thì không phải là: “Gom
con mắt, biết hơi thở” không đâu. Mà nó luôn luôn nó ở trong cái chánh
niệm của nó, tĩnh giác ở trong cái hơi thở đó, chứ nó ở trong cái chánh niệm.
Cho nên mỗi một cái tà niệm nào, cái pháp ác nào mà nó vừa đến nó là nó phản ứng
liền.
Cho nên nó
có tĩnh giác mà nó Chánh Niệm, nó kèm theo cái Chánh Niệm của nó luôn luôn.
Cho nên nó không để tà niệm xen vô, nó không xảy ra cái tai họa, nó không xảy
ra cái khổ đau. Cho nên nó phòng hộ mà nó phòng hộ ở trong cái chánh niệm, nó
tĩnh giác mà nó ở trong cái Chánh Niệm, vì vậy mà nó phòng hộ được mắt của nó.
Cho nên thí dụ như bây giờ mình đang phòng hộ như vậy có một người phụ nữ đi
ngang đẹp, thì bắt đầu nó nhắc: “Biết hơi thở, đừng có nhìn phụ nữ là một
người sẽ lôi cuốn mình trong cái tâm không tốt, sẽ sanh ra dục”. Do đó mình
nhắc nó vậy thì mình đi qua, mình không chú ý người phụ đó nữa. Chứ không nó
lén nó liếc, nó vi tế.
Cho nên vì vậy
mà tất cả sự tu tập mình phải thiện xảo lắm. Nhưng mà thiện xảo một thời gian
nó quen rồi, nó thành thói quen thôi, rồi nó dễ. Mới đầu thì thấy nó lọng cọng,
nó khó, nó đủ thứ chuyện hết. Nhưng mà tập rồi nó thành thói quen, cái nó đi
vào cái nề nếp được rồi, mình thấy cái người tu sĩ của mình rất giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét