532- 12- THEO DÕI HƠI THỞ ĐÚNG CÁCH
(42:37) Phật
tử Anh Vũ: Hồi nãy con nghe Thầy nói là mình ngồi trong vòng hai hay
ba tiếng đồng hồ đó, không có vọng tưởng xen vô, mình cứ theo dõi hơi thở hoài
được thì là tốt. Bây giờ thì mới nói là đừng có để theo hơi thở lâu quá phải
tác ý nó. Thì như vậy hai cái câu đầu với câu sau con nghe nó trái ngược?
Trưởng
lão: Trái ngược?
Bây giờ Thầy nói, hồi nãy Thầy so sánh cho con biết là trong khi đó mình muốn
biết được cái tâm của mình ly dục, ly ác pháp nhiều hay là ít, phải không? Thì
do đó bây giờ mình mới nhìn lại coi trong mình ngồi chơi vầy mình cũng thấy nó.
Mình cũng có mục đích, mình không có bắt buộc cái tâm của mình nó nhiếp trong
hơi thở đâu. Nhưng mà tự động của nó, nó lại quay vô, nó luôn luôn biết hơi thở,
tự nó nó quay vô. Thì nó quay vô cái thời gian mà ngắn 5, 10 phút đó, thì mình
biết mình mới đi giai đoạn đầu. Mà nếu mà nó được một, hai tiếng đồng hồ hay
là sáu, bảy tiếng đồng hồ, thì mình biết là nó đi được phân nửa. Mà hoàn toàn
nó luôn luôn nó biết hơi thở, nó luôn luôn định trên hơi thở, nó không lưu ý gì
bên ngoài. Ai chửi lộn bên ngoài, ai làm gì nó cũng không để ý hết. Mà nó chỉ
có biết hơi thở thôi thì biết nó hết phóng dật rồi, thì nó là xong công việc
của mình ly dục, ly ác pháp .
Phật tử
Anh Vũ: Cái đó
là mình trắc nghiệm?
Trưởng
lão: Để trắc
nghiệm. Còn bây giờ trên con đường mà đang tu, tâm mình chưa ly dục, ly ác
pháp, mình biết mình còn sân, còn tham, còn đủ thứ đó. Mà bây giờ mình cứ bắt
buộc nó ở trong hơi thở mà kéo dài thì không có được. Con hiểu chưa? Phải
không?
Phật tử
Anh Vũ: Thật
là vi tế.
Trưởng
lão: Vi tế đó,
phải hiểu cho rõ, chứ không hiểu nó sai. Cái tâm của mình, mình biết chưa có ly
dục, ly ác pháp. Bây giờ mình đã biết nó căn cứ vào, nó mới có biết hơi thở
chút ít, thì mình nói: Như vậy rõ ràng là những cái chuyện gì nhỏ nhỏ,mình xả bỏ
cũng thấy dễ dàng lắm. Nhưng mà chuyện lớn bắt đầu nó không có giữ được nó
đâu, phải không? Nó to tiếng, nó cũng tay chân nó múa may đủ thứ hết à. Thì
mình biết là, mình mới được cái phần đầu thôi.
Còn bây giờ
nó, trong bụng mình thì nó có gặp cái chuyện mà nó khó khăn. Cái chuyện mà nó
khó giữ được mình đó, thì do đó thì mình thấy mình có sân lên, thực sự mình
có sân. Nhưng mà mình không có lộ ra cái tướng cho ai biết hết. Cho nên hầu hết
tới cái tướng vi tế này thì người ta tưởng là người đó không sân. Chứ sự thật
ra mình biết mình hơn ai hết, mình có sân, thì mình biết đây là mình mới đi được
nửa đường. Thì mình nhìn lại để mà quan sát trong cái sự mà cái tâm mình nó
không có sân thì nó ly dục, ly ác pháp hết. Còn bây giờ còn đang tu, thực ra đụng
chuyện thì mình còn sân, cái gì cũng còn tham hết. Thì bắt đầu nếu mà ngồi mà
cứ giữ tâm trong hơi thở đừng có vọng tưởng thì coi chừng đó, cái đó không được
đâu. Phải luôn luôn tác ý ra, chứ không có được ngồi đó mà giữ. Đó, hiểu như vậy
thì các con tu mới chính xác.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét