519- 12- KIẾT SỬ VÀ NGŨ TRIỀN CÁI
Phật tử
Anh Vũ: Thân kiết
sử nghĩa là chi hả Thầy?
Trưởng
lão: Thân kiết sử là
thường thường mình hay chấp cái thân của mình dính mắc lắm, cái gì cũng về cái
thân của mình hết. Coi vậy chứ mình coi cái thân của mình lắm. Mình bây giờ
mình nói mình không trọng nó chứ sự thật ra mình đang trọng nó, mình đang quý
trọng nó lắm. Người ta nói sơ sơ cái mình giận đó, là người ta nghe chạm cái
thân mình rồi đó. Đó cho nên nó gọi là thân kiết sử, nó là cái sợi dây vô hình,
nó trói mình chặt lắm. Cho nên chừng nào mà người ta nói cái gì, mà người ta
chê mình, mình không giận đó thì cái thân kiết sử nó mới biết đó. Chứ còn
không, nó coi vậy chứ vô hình, nó dễ giận, dễ hờn lắm, khó lắm. Đó là kiết sử.
Phật tử
Anh Vũ: Vậy ngũ
triền cái với lại thất kiết sử nó có những cái giống nhau đó thì mình bỏ bớt được
hả Thầy?
Trưởng
lão: Bỏ bớt, nhưng
mà nó khác nhau đó con. Cái ngũ triền cái là năm cái màn ngăn che nó khác. Còn
cái kiết sử đó, nó là cái sợi dây vô hình nó trói mình. Thí dụ như bây giờ mình
không hiểu cái gì đó, thì mình khởi cái tâm tham. Thì đó là cái triền cái nó
che mình mình mà không biết mình tham. Cũng như bây giờ đó cái sân kiết sử nó
che, cho nên mình mới thấy cái tâm mình giờ nó không có sân. Nhưng mà khi có
cái chuyện gì mà nó động mình, người ta nói xấu mình hay này kia, cái mình đâm
ra mình tức, thì cái sân mình có liền ra. Bởi vì nó che mình, giờ mình không thấy
sân, con thì con không thấy sân. Nhưng mà đùng cái, người ta nói gì tức, cái
con có thấy sân liền. Đó là cái sân triền cái nó che lại, nó khuất lại mình
không thấy nó.
(1:13:02) Còn
cái sân mà kiết sử nó lại khác. Người ta nói con tức giận, con đang tức giận.
Bây giờ nó đang tức giận, nó có mà con bứt nó ra không được. Biểu nó xuống đừng
có giận nữa, mà nó cứ buồn buồn trong lòng nó hoài. Nó tức cái người đó hoài,
thì cái sân nó hiện tiền, nó đã có cái sân, chứ nó không bị che.
Trưởng
lão: Còn cái bây giờ
mình không có sân mà mình biết ở trong này nó có sân. Cho nên đó là cái màn nó
che, cho nên mình không sanh sân, nhưng mà có chuyện, có pháp gì nó đụng mình,
mình có sân lòi ra. Thì. Cái sân mình nó lòi ra, nó có rồi đó, thì nó gọi là hữu
sân kiết sử - cái sân nó có rồi nó mới lộ ra.
Còn cái tham
mà của triền cái thì chúng ta bây giờ thấy chúng ta đâu có tham. Nhưng mà thấy
cái đó vừa đẹp, cái muốn cái nó lòi cái tham ra. Bị nó che rồi, nó che tham
mình không thấy. Nhưng mà có cái vật, nó hiện cái tướng tham ra, phải không?
Còn cái tham mà cái hữu tham kiết sử đó, nó có cái vật. Bây giờ con có cái máy
này, mà có người lại xin, con không muốn cho. Thì cái vật này nó làm cho con
dính với con, nó trói con, nó không có cho con bứt ra cho người khác. Cũng như
con bỏ hết, con còn có ba y, một bát. Mà con cứ xăm soi cái bát của con thôi,
con không dám lìa cái bát, tức là con còn hữu tham kiết sử. Nó còn cái vật mà
con không bỏ ra được thì nó cũng còn trói con. Đó! Đó là hữu tham kiết sử. Còn
cái tham triền cái là mình không thấy, có vật cái nó khởi tham lên.
Thầy có dịp
Thầy sẽ giảng cái năm triền cái với cái thập thất kiết sử. Mười bảy cái kiết sử
chứ không phải là thất kiết sử, mười bảy kiết sử. Thành ra, mình giảng ra rồi,
cái tâm mình nó khởi ra cái gì, mình thấy ông Phật dạy nó quá chi li để cho biết
từng cái tâm của mình. Mà mỗi cái nó khác nhau. Con thấy tham, sân, si thì bên
thất kiết sử nó cũng có tham, sân, si. Nhưng mà nó khác hơn, chứ nó không giống
chút nào hết. Bởi vì nó phân tích ra chi ly, chứ nó cũng là cái dòng họ sân, nó
cũng sân hết đó, chứ không đâu.
Phật tử
Anh Vũ: Về cái
vấn đề nghi, nghi ngờ đó, mình biết cái người đó từng là cái người xấu thì, khi
mà họ nói cái câu gì đó là mình bắt đầu mình nghi rồi, thì như vậy có phạm giới
không Thầy?
Trưởng
lão: Cái nghi đó nó
làm cho mình. Bởi vì bây giờ có cái người đó, họ đến nhà mình mà từ lâu họ là
cái người ăn trộm cắp. Bắt đầu mình thấy nghi họ, họ vô ngồi trong nhà là mình
nghi họ rồi đó. Họ để ý cái này, cái kia để họ lấy, phải không? Thì mình nghi.
Họ chưa có lấy mà mình nghi mà, nó là cái triền cái rồi. Cái nghi đó là triền
cái rồi - tham, sân, si, mạn, nghi, đó, cái nghi đó triền cái. Cái người đó
chưa có lấy đồ, nhưng mà tại vì cái thành tích anh ta có cái phường ăn trộm cắp,
cho nên mình nghi anh ta. Thì cái nghi này, cho nên trong cái nghi này, thì mặc
dù là anh ta chưa có lấy đồ của mình, nhưng mà mình vẫn phải nghi anh ta.
Nghi thứ nhất
là mình cẩn thận để ý để những cái vật chất của mình nó không mất, cái đó điều
tốt, chứ không sao đâu. Chứ con không cẩn thận nó khiêng nhà con đi mất. Nhưng
mà cái nghi này mà con cẩn thận, con biết rằng mình để hơ hỏng cái gì thì anh
này sẽ lấy. Cho nên chừng đó mình cẩn thận, mình khoá cửa, mình đóng tủ, mình cẩn
thận mình không để gì sơ sót ở ngoài. Cho nên mình yên tâm không có gì nữa. Anh
có vô, anh cũng không lấy được đâu, cho nên rốt cuộc rồi tôi không nghi nữa.
Còn con mà không cẩn thận thì con thấy con cứ nghi, phải theo để ý thôi.
Cho nên, nó
cái nghi đó, từ cái nghi nó bắt buộc mình phải có cái cẩn thận, cái ý tứ của
mình từng chút. Con để cái xe, con nghi rằng để kiểu này họ đi ngang qua lại
thì thế nào cũng gợi lòng tham họ đẩy xe mình. Cho nên vì vậy mình phải cẩn thận,
mình phải để cái xe như thế nào, thế nào. Rồi khoá như thế nào sao, để yên tâm
mà khi mình nói chuyện, hay hoặc là khi mình tiếp chuyện gì đó, thì cái xe mình
nó không có mất. Đó, thì cái nghi của mình, nó giúp cho mình những cái lợi ích
như vậy. Nhưng mà cứ mà để cho tâm mình nó luôn luôn, mà mình không cẩn thận để
cho mình ngồi đây, mà để cái xe ngoài cửa ngõ kia. Mà nói chuyện với mọi người
đây, mà cái tâm cứ lo chiếc xe không thì như vậy cái nghi khổ quá. Con thấy cái
đó là cái nghi nó khổ, nghi sẽ mất chiếc xe. Mà hồi đó thì cẩn thận cho đàng
hoàng, thì đâu có làm sao bây giờ nghi? Cho nên cái nghi này là do cái không cẩn
thận.
Đó thì cái
triền cái này, do đó Phật dạy cho mình cái tâm mình đừng có nghi là khi nào
mình cẩn thận hết là không nghi ai hết. Có đúng không? Còn nếu để nghi, con thấy
có khổ không? Khổ! Đó cho nên khi nào mình làm cái gì đó, mình cẩn thận hết rồi
thì không có sợ nữa. Mà bây giờ, ví dụ lỡ mà người ta có lấy đồ mình, tại cái
nhân quả của mình, chứ mình là người cẩn thận rồi. Cho nên vì vậy mà cái tâm
nghi mình nó không còn có nữa. Con hiểu chưa? Đó! Cách thức để mình hoá giải được
cái tâm nghi của mình. Chứ đâu phải mà không có cái cách thức để mà hoá giải được
tâm nghi của mình. Mà nó vẫn giúp mình là con người cẩn thận, nó rất hay chứ.
Nó không có còn cái thiếu sót chỗ nào.
Phật tử
Anh Vũ: Còn nếu
mà mình nghi ngờ, mình không biết là cái nhận thức mình đang có đó, có đúng sự
thật hay không đó, thì cái đó là nó sao nó không phải là tốt, nó không phải là
xấu?
(1:18:15) Trưởng
lão: Coi như là mình nghi ngờ như thế này nè, cái nhận thức mình có đúng
không? Bây giờ thí dụ như có một người nào nói cái lời nói đó thì mình nghi là,
mình hiểu qua cái lời nói của người đó. Mình là người cẩn thận thì mình nghi
không biết mình hiểu đúng cái ý của người ta không? Cái đó tốt. Cái đó là cảnh
giác lắm. Cái nghi đó tốt, nghi mình, coi mình hiểu có đúng không? Bởi vì nếu
mà hiểu mà không đúng nó sẽ, hai cái ý này nó sẽ khác nhau đi thì nó sẽ có sự
chống đối. Người ta ngay vì người ta nói cái lời tốt quá, mình nghi xấu, thì
lúc bấy giờ nó làm cho tâm mình nó khổ đau. Cho nên cái nghi này nó cũng nguy
hiểm lắm.
Vì vậy mà
khi mà khởi ra một cái điều gì thì trước tiên cái tâm nghi mình nó có đó, thì
mình phải xét kỹ lưỡng, cẩn thận. Mà muốn xét cẩn thận, kỹ lưỡng như vậy thì chỉ
có tập tỉnh thức mà thôi. Con có tỉnh thức thì con sẽ không có nghi đâu. Còn
con không tỉnh thức thì con sẽ bị nghi thôi. Nghĩa là trong cái ngũ triền cái
này, cái tâm nghi con đó, cái nghi với cái mạn. Nếu mà khi tỉnh thức đó thì con
cũng sẽ dẹp được tham, sân, si rồi. Mà khi mà tỉnh thức thì nghi nó cũng không
có nữa rồi. Mà khi mà tỉnh thức thì nó là trí tuệ rồi, cho nên nó không si nữa
rồi.
Cho nên, chỉ
có một cái tỉnh thức thôi mà nó phá cái ngũ triền cái, nó phá được hết. Nhưng
mà cái tỉnh thức đó, nó còn cộng thêm cái quán thì nó mới phá được cái sự tìm
hiểu. Tức là cái tri kiến giải thoát đó thì nó mới phá được cái thập thất kiết
sử. Bởi vì cái kia nó tự nó có, nó trói còn cái này nó không có. Cho nên vì vậy
đó mà mình chỉ có cái sức tỉnh thôi. Mà hễ tỉnh nó là minh rồi, nó không còn vô
minh. Tức là nó hết si rồi thì nó phá hết, ngũ triền cái nó dẹp hết. Nhưng mà
nó không có dẹp nổi cái thất kiết sử đâu. Giờ con có vợ con rồi, mà con có được
cái trí tuệ, nhưng mà con bỏ vợ, bỏ con mà con đi tu thì không có được. Nó là
cái kiết sử rồi, nó trói như sợi dây rồi.
Phật tử
Anh Vũ: Cái
thói quen lâu rồi.
Trưởng
lão: Nó thói quen
lâu rồi, không có được. Cho nên mình phải sử dụng bằng cái trí tuệ. Để từng đó
mình hướng dẫn cả một cái cộng nghiệp của một cái khối gia đình của mình đó, đều
là hướng đến con đường giải thoát hết thì nó mới giải quyết được cái nhân quả của
nó. Chứ còn một mình con, con giải quyết nhân quả cá nhân con thì cái tập thể của
cá nhân này nó sẽ đổ vỡ con hết. Nó không được đâu, con không làm đúng cái đạo
đức nhân quả rồi.
Phật tử
Anh Vũ: Để con
xin phép thay cái băng khác.
Trưởng
lão: Rồi con thay đi
con.
Phật tử
Anh Vũ: Trong
lúc đó chị có câu hỏi gì để hỏi không?
(1:20:49) Trưởng
lão: Con có hỏi Thầy gì không con?
Cho nên vì vậy
mà con nghĩ rằng, bây giờ còn ít phút, cái thời gian nó ngắn quá. Cái tuổi đời
con mà con không bứt ngay được cái tình cảm của con thì ai cứu con? Con của
con, nó không cứu con được đâu. Cho nên, vì vậy mà lúc bây giờ con phải tự cứu
lấy mình. Và đồng thời nó biết rằng cái tình cảm của nó cũng thương, nhưng mà
mình có cái lời khuyên nó. Bây giờ con đâu có còn lo cái gì nữa đâu? Con đâu có
sợ đói. Bây giờ nếu mà có mẹ thì cũng vậy, mà không mẹ con cũng no đủ như vậy,
đâu có gì đâu mà con phải lo. Mà con biết là khi mà mẹ mất rồi, con không gặp mẹ
đâu. Còn bây giờ mẹ tu đó, còn có thể gần, mẹ con còn sẽ gặp nhau đó. Đó thì
bây giờ mẹ tu như thế nào? Mẹ tu đúng con đường, chứ đâu phải mẹ mê tín, mẹ cầu
khẩn siêu sanh Cực Lạc chỗ nào đâu? Mẹ giải thoát cho được mẹ, mẹ không còn cái
nghiệp lực, tức là mẹ không còn khổ. Mà mẹ không còn khổ thì con có hạnh phúc
không? Con thương mẹ thì thấy mẹ không khổ, thì con phải thương chứ sao. Nhưng
mà bây giờ mẹ đi học, mẹ đi tu để làm cho mẹ hết khổ. Mà tại sao con lại kéo mẹ
lại để cho mẹ khổ, như vậy con có thương không? Đó, như vậy con giải thích cho
nó nghe nó rõ ràng, thì những cái giải thích như vậy làm cho nó thấy nhiệm vụ
nó phải giúp mẹ nó để mà tu hành, để cho được giải thoát. Thì cái đó là cái bổn
phận của người con hiếu rồi.
Đó, thì như
vậy là con sẽ thấy là như thế nào? Đó là con ái kiết sử đó con. Cách thức mà
con giải quyết như vậy là bứt ái kiết sử. Còn bây giờ mà con, nó mới có mười một,
mười hai tuổi, hay hoặc mười lăm, mười sáu tuổi. Nó còn nhờ con phải nuôi nó để
ăn học, để nên người mà thì con bỏ đi thì không được. Con bứt ngang như vậy là
không được đâu. Hay hoặc là con giao cho một người khác không được. Trách nhiệm
của con là mẹ, con phải nuôi cho tới con lớn khôn. Cũng như cha cũng vậy, nuôi
cho con mình phải lớn khôn. Chứ nói: "Bây giờ có mẹ, có tiền bạc đủ
rồi, mẹ mày làm nuôi cũng đủ rồi, tao đi tu thôi, chứ tao cũng không có cần.
Bây giờ có tao thì tụi bây cũng vậy mà, không có tao cũng vậy". Không
được! Nghĩa là mình có bổn phận, con mình nó còn nhỏ, chứ nó lớn là sao? Chắc
gì mẹ nó dẫn dắt đứa con này đi đến chốn đến nơi đâu? Biết đâu chừng mình rời
khỏi, mẹ nó kiếm ông chồng khác về đây, rồi đứa con mình ra sao đây? Mình phải
hiểu con. Cho nên, đừng có bứt ngang như vậy được, mà phải làm những cái điều
đó được. Mà phải hết, cả hai vợ chồng muốn tu đều là cũng phải thực hiện cái
nhiệm vụ, trọng trách của mình. Mặc dù bây giờ của cải mình nhiều, nhưng mà con
mình mới mười bốn, mười lăm tuổi là không được bỏ. Đó là cái trách nhiệm, bổn
phận. Tại sao mình biết làm tạo nó ra, ai sanh nó ra, ai đẻ nó ra đây, có phải
cha mẹ không? Bây giờ mình lại bỏ ngang, mình muốn đi giải thoát, để rồi con
mình bơ vơ vậy. Đó! Đừng có.
Cho nên
trong cái thời đức Phật, chưa có cái đạo Phật. Cho nên ông mới bỏ con, bỏ vợ, bỏ
cha, đi tu làm cho những người khổ biết bao. Cho nên, sau khi ông tu rồi, ông
biết không cái điều này. Cho nên người nào mà xin đi tu là ông cấm chặt. Nghĩa
là chồng cho thì mới được, mà chồng không cho, không được. Mà vợ muốn đi tu thì
chồng phải cho, mà không cho thì không được. Mà chồng muốn đi tu thì vợ phải đồng
ý cho, chứ không cho, không được. Mà có con rồi, mà con không có muốn cho mẹ đi
tu thì mẹ cũng phải chịu thôi, chứ còn không có cái đạo đức. Thì các con biết
đó là cách thức bứt ái kiết sử, chứ sự thật ra mình bứt ngang mà vô chùa chưa
chắc đã bứt được, mình ngồi đây mình cứ nhớ con mình.
Còn mình làm
hết cái bổn phận rồi, mình đi rồi mình vô chùa, bắt đầu nó khởi ra cái lòng
thương yêu của mình đối với con. Cái mình nghĩ: "Ờ bây giờ nó cũng
đầy đủ rồi, đâu còn gì thiếu đâu, đâu có trách nhiệm". Thì mình có cái
trí, cái tư duy của mình, mình luận thì nó hoá giải được cái tâm mình, nó yên ổn
để mình tu tiếp. Chứ không khéo, nó còn nhỏ vầy, mình vô ngồi, cái bắt đầu. Hồi
ham tu thì nó quên đi. Tới chừng mà vô ngồi yên tịnh rồi đó một tháng, nữa
tháng, rồi bắt đầu nó nhớ lại, nó mới thấy là trách nhiệm của mẹ bỏ con như vậy
không có được. Đó! Cho nên vì vậy mà Thầy nói, bứt ái kiết sử là mình phải bứt
cho đúng cái luật nhân quả đạo đức thì mình bứt sạch cái ái kiết sử. Con thấy
chưa? Phải tập như vậy. Như mấy đứa con con nó lớn hết rồi. Sao con?
Phật tử 1: Thưa Thầy… (Không nghe rõ câu hỏi)
(1:24:43)Trưởng
lão: Như vậy là tốt rồi đó con. Kể như là nó cũng là nên người, có công ăn,
việc làm rồi, thì mấy con sẽ bứt đi được, tu được. Mà Thầy tin rằng mấy con tu
là tụi nó sẽ ủng hộ mấy con. Nếu nó biết, nó ủng hộ. Ví dụ như bây giờ các con ở
đây tu tập, nó thỉnh thoảng nó lên nó thăm, nó thăm mẹ nó. Nhưng mà khi mà độc
cư đó, thì nó cũng chỉ thăm, cái lòng của nó thăm. Nhưng mà nó đến đây nó hỏi
thăm Thầy. "Mẹ con mạnh giỏi không?" Thì Thầy nói mạnh
khoẻ, thì nó an tâm nó về, nó không cần gặp con. Nó không cần thấy mặt, để cho
mẹ nó yên tu mà. Còn bây giờ con, khi đó thì Thầy nói: con: "Con của
con nó mới có lên thăm con nè, thì nó biết con mạnh khỏe. Tụi nó cũng mạnh khỏe,
tụi nó làm ăn cũng khá lắm. Thì con nghe con mừng, phấn khởi, con mình cũng yên
ổn, phải không? Rõ ràng là tình nghĩa mẹ con không bao giờ cắt đứt chỗ nào hết,
nhưng mà chúng ta lại tu dễ dàng. Thầy chỉ là một người thông tin thôi. Thông
tin, Thầy cho biết rằng mẹ tụi nó ở đây tu hành được yên ổn, mạnh khoẻ, không
có sao hết. Có gì Thầy báo cho mấy con biết, thì nó an tâm nó về. Nó thấy an ổn
lo làm ăn thôi, không có gì hết.
Còn con, Thầy
vô báo là tụi nó lên đây, nó cho Thầy biết là tụi nó làm ăn cũng khá thịnh vượng.
Không có gì, không có tai nạn gì hết, rất tốt, tụi nó đứa nào cũng mạnh khoẻ.
Con thấy con mình nó vậy thì mình mừng quá, vậy chỉ còn cái chuyên tu thôi. Phải
không? Thầy nói nó đâu có cái gì mà gọi là nó làm cho con khổ đau đâu. Con nghe
được cái tin đó, con mừng quá, con lại nỗ lực tu hơn nữa. Mà cứ như vậy, mà
sách tấn nhau, mà đời với đạo sách tấn nhau để đi đến cái rốt ráo cuối cùng của
một người chuyên tu, cái chỗ đó.
Cho nên con
biết hồi mà Thầy ở trên Hòn Sơn đó. Thì cái điều kiện mà Thầy, thì Thầy có cái
duy nhất là Thầy nhớ mẹ Thầy thôi. Nhưng mà khi mà Thầy ở gần mẹ Thầy, Thầy tu
rồi. Bà bữa nào, bà cũng thăm, cũng bưng mâm cơm. Thầy không còn nhớ mẹ nữa,
cho nên yên tâm mà tu. Con thấy đâu còn ai đâu? Mà đâu còn thương nhớ ai nữa
đâu? Mà giờ đã ở gần bên mình rồi, mình đâu còn thương. Cho nên Thầy cứ chuyên
tâm mà tu, tu riết được.
Còn ở trên
Hòn Sơn một mình thì thanh vắng lắm đó, nhưng mà nó cứ nhớ mẹ. Tại sao? Bởi vì
mình không có ai hết, giờ còn có người mẹ, cha mất rồi. Còn cái người mẹ làm
sao không nhớ? Cái tình thương duy nhất của mình mà. Rồi lại nó còn nhớ, không
biết cô Út, cô có lo cho mẹ mình đầy đủ không? Cô là gái nữa, này kia đồ, cũng
làm cho tâm mình bận rộn. Nó cũng thỉnh thoảng, nó nổi lên, mình thấy không yên
được. Càng ở thấy cái chỗ này sao cái tâm của mình nó còn lộn xộn quá. Không biết
ở nhà mình ra sao? Mẹ mình ra sao? Giờ giặc giả như thế này ra sao đây? Thầy
nói: "Miễn thôi bây giờ mình cứ về đó, mình xin mẹ mình nấu cơm cho mình
ăn. Rồi chắc mình ngồi đó, chắc mình yên tu là đúng thôi, yên thôi.
Cho nên thí
dụ như bây giờ ở nơi con, con không có chỗ được yên tu, con lên đây con tu. Thì
con con, Thầy báo cho con biết. Rồi bắt đầu Thầy báo cho tụi nó biết con rồi
con biết qua cái trung gian của Thầy thôi. Làm cho con an tâm, rồi tụi nó cũng
an tâm lo làm ăn. Còn con thì cứ lo làm ăn, thỉnh thoảng mới về thăm, nửa
tháng, tháng mới về thôi. Nó làm cho con sống, thấy mình cũng như mình sống ở
trong cái đại gia đình, không có cái gì mình bận tâm hết, do đó mấy con mới tu
được. Thầy nói thiệt ra, Thầy còn sống, Thầy giúp cho mấy con tu, không bao giờ
mấy con tu không tới đâu. Nhưng mà cái điều kiện là mấy con cô đơn, mấy con chịu
không nổi, mấy con tu không tới thôi, chứ mấy con tu được.
Mỹ Châu: Dạ, thưa Thầy! Con ở đây con không
nhớ nhà, nhưng con thấy ở chùa rồi, con thấy cũng như có một cái tình thương gì
nó kết chặt từ hồi nào tới giờ, nó thân thiện dữ lắm. Mà con nghĩ cách sao
không rõ vấn đề đó?
(1:27:52) Trưởng
lão: Bởi vậy Thầy nói, Thầy có một cái cơ sở hén thì vô đó nó không có được.
Thầy nói tổ chức cơ sở nó riêng lắm, cái phòng khách nó riêng. Thì cái người mà
tiếp khách, người ta sẽ liên hệ cho những cái người thân ở trong gia đình biết
những người thân ở đây tu sao. Người ta phải nói, báo cáo cho nó rõ ràng. Rồi bắt
đầu từ đó về thôi, chứ còn. Khi mà vào đây tu đó thì con cái này kia, người ta
đã nói trực tiếp biết trước cái chương trình hết rồi, cái sự tu tập ở đây rồi,
do đó nó thông hết rồi.
Mà bây giờ
thật sự ra Thầy chưa có thông báo được cái điều này. Cho nên vì vậy mà tụi nó
vào đây tụi nó chờ cho gặp con, để nó tâm sự. Cũng như là bao cái chuyện gì ở
ngoài đời, bao giờ nó có cái sự khổ mà. Nó chờ để nó trút xuống cho mẹ để cho
nó nhẹ chút. Ai dè nó đỡ, chứ mẹ nó tu không được. Đó là như vậy, cho nên Thầy
hiểu dữ lắm con. Nhưng mà bây giờ Thầy chưa có làm xong. Chứ Thầy nói thật sự,
Thầy viết cái bộ Đạo Đức Làm Người xong rồi, Thầy rảnh rồi, Thầy không có viết
sách, viết kinh gì rồi hết. Thầy sẽ đào tạo con người nữa. Người nào mà muốn tu
Thầy đào tạo. Thầy làm trung gian, Thầy liên hệ với gia đình, rồi Thầy báo cáo
tình hình. Để cho mấy con yên tâm, ở trên này mấy con tu. Hễ còn Thầy dẫn dắt tới
nơi, tới chốn.
Mỹ Châu: Con gái con lên đây là nó làm cho
mình bị cái chướng ngại đó quá Thầy?
Trưởng
lão: Đến đó con, cái
nghiệp con, đó là cái nghiệp. Mà không có cái chỗ mà có thể hoàn chỉnh, để mà
Thầy dẫn dắt mấy con, để mà hoá giải được cái nghiệp. Cái nghiệp mình chuyển,
chứ đâu phải không, nhưng mà tại mình không biết cách chuyển thôi.
Mỹ Châu: Dạ, thưa Thầy! Nó chuyển kiểu sao?
Nó chuyển từ cái ác sang cái phước báu đó Thầy?
Trưởng
lão: Thay vì bây giờ
trước đây thì con chưa có tu đó, thì cái nghiệp đó nó từ từ nó đến, chứ nó
không có vội vàng đâu. Nhưng mà con khép vô tu, cái bắt đầu nó đến để nó lôi
con ra. Cái nghiệp nó kì cục lắm con. Mình tu tức là mình giải thoát chứ gì? Nó
không có để mình yên giải thoát. Cái nghiệp nó bao giờ, nó cũng muốn, mà đức Phật
nói, gọi là ma vương đó. Nó bao giờ, nó cũng muốn lôi mình ra cái ác pháp, chứ
nó không để cho mình được yên tu đâu. Cho nên, hồi con chưa có tu đó thì con thấy
rồi thỉnh thoảng, thì nó cũng đến những cái tai nạn, cái này, cái kia, bệnh tật
hay cái gì đó khổ, nhưng mà nó không có như vậy. Hễ bước vô, mình ráng tu, rồi
bắt đầu nó đổ ra ngoài, nó đổ ra tùm lum ở ngoài đó. Để rồi bắt đầu nó làm cho
mình động, đặng cho mình tu không được. Cái đó là cái kêu là, đức Phật nói là.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét