511- 4- NHÂN QUẢ TRẢ VAY
Phật tử
Anh Vũ: Câu hỏi
khác nữa là khi mình làm một chuyện gì cho ai đó, thì làm sao mình biết đó là
mình đang trả nợ người đó hay là mình đang cho người đó vay? Để mà nếu mà mình
trả nợ người đó đó thì mình ráng trả cho thật nhiều. Còn nếu mà mình cho người
đó vay đó thì mình nên cho vay ít ít thôi, để sau này khỏi có phải trở lại để
mà hưởng phước?
(19:11) Trưởng
lão: Mình thấy rất rõ là trên cái chỗ mà mình vay đó, thì mình giúp đỡ người
đó mà mình thương người đó đó, mình trả chứ, mình trả đó là mình thương người
ta. Còn mình giúp người ta mà mình còn thương người ta, mình lo lắng cho người
ta thì đó là mình trả nợ. Còn mình cho người ta, mình giúp người ta, mình không
có thương người ta. Nghĩa là bây giờ mình thấy người ta tội nghiệp thôi, mình
không có lo lắng cho họ. Nghĩa là thấy hoàn cảnh họ tội, nhưng mình giúp đỡ cho
họ để cho họ có cơm ăn, áo mặc. Giúp đỡ cho họ vượt qua cái khó khăn rồi, cũng
như là mình giúp cái người ngoài. Còn cái này mình đã giúp cái người đó, mà
mình còn thương cũng như cái người thân của mình, mình bỏ không có được.
Phật tử
Anh Vũ: Vậy là
nợ?
Trưởng
lão: Nợ, cái đó nợ.
Con hiểu chưa? Nó có cái nợ, nó có cái tình cảm, nó trói mình ở trong đó. Đã
giúp người ta rồi thì thôi, người ta làm gì người ta làm, mắc mớ gì mà mình sợ
mình lo hoài vậy, phải không? Thì cũng như bây giờ mình thấy vợ con hay hoặc là
những người thân trong gia đình của mình, rõ ràng là cái nợ nhân quả rồi. Cho
nên mình đã lo lắng đủ điều mà nó cũng còn phải thương, nó không có bỏ như ở
ngoài người khác, người dưng được. Đó là mình đang nợ nhân quả.
Còn đối với
người khác, mình thấy họ nghèo khổ cái mình cho năm ngàn, triệu bạc hay hoặc
giúp cho họ cái này kia, rồi thôi về thôi. Họ gì mình cũng không cần lưu ý tới,
thì cái đó là họ đang vay mình. Mình cho đó là họ đang vay mình đó. Một cái trả
nợ, một cái vay, thì cái nào mình thấy cũng biết hết. Nó cụ thể bởi vì cái luật
nhân quả nó rõ ràng lắm. Nếu mình nợ thì mình còn thương, mình thương người ta.
Còn người ta vay mình thì mình không có thương người ta. Cho nên mình cho đó là
người ta vay mình, đời sau người ta trả mình. Còn mình, rồi mình cho rồi thôi,
nhưng mà cái người mà thọ của mình đây, cái người này nợ mình.
Cũng như bây
giờ, con nghĩ như thế này, Thầy nói nợ mà. Con đem một triệu, hai triệu con
cúng dường cho quý thầy, rồi về thôi. Quý thầy tu được tu, tu không được thôi,
kệ không biết gì hết, thì đó là quý thầy nợ con đó. Nếu quý thầy tu mà không
xong đó, thì kể như cái tiền đó quý thầy trả hoài không hết đó. Còn con, con
đâu còn gì nữa. Còn trái lại, vợ con con, bây giờ phải lo nhà cửa này kia, cơm
ăn, áo mặc đầy đủ rồi, mà bỏ nó không có được, thì đó là nợ. Đem những cái ví dụ
như vậy, con thấy rõ rằng cái luật nhân quả nó cụ thể, cái vay, cái nợ nó khác
nhau.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét