509- 2- PHÒNG HỘ MẮT, TAI, MŨI, MIỆNG, THÂN Ý
(4:16) Phật
tử Phật tử Anh Vũ: Dạ thưa có. Muốn phòng hộ sáu căn là mắt, tai, mũi,
lưỡi, thân, ý đó phải không Thầy?
Trưởng
lão: Phải rồi.
Phật tử
Phật tử Anh Vũ: Thì
theo như con tập với mấy sư tu theo Nguyên Thuỷ đó, thì chẳng hạn như mắt thấy
sắc. Thí dụ như mình đang ngồi mà thấy ai, có cái dáng của ai đi ngang mà mình
muốn, mình có cái ý muốn nhìn lên. Thì lúc đó mấy sư Nguyên Thuỷ dạy đó là mình
niệm: "Muốn nhìn lên, muốn nhìn lên, muốn nhìn lên". Thì
từ từ cái ý mà muốn nhìn lên đó nó giảm từ từ. Thì con nghĩ đó là lúc mình niệm
như vậy đó, thì cái tâm mình hình như nó suy nghĩ đó là ác pháp. Cho nên từ từ
nó giảm nhiều, nên mình không có muốn nhìn lên nữa. Thì theo Thầy thấy là có
nên thêm pháp hướng tâm hay thêm cái gì để cho cái chuyện đó nó được tốt đẹp
hơn không Thầy?
Trưởng
lão: Bây giờ cái đó
nó nhắc như vậy là cũng như nó nhắc về cái phần nó gián tiếp, để cho tự cái tâm
của mình để phòng hộ con mắt của mình. Ví dụ bây giờ mình đang ngồi đây, thoáng
mình thấy cái bóng ở xa thì mình đoán biết là có người sắp sẽ đi ngang lại
mình, phải không? Bây giờ mình muốn phòng hộ cái mắt của mình, mình nói: "Con
mắt phải nhìn thấy hơi thở, phải thấy cái hơi thở, không có được thấy các pháp
bên ngoài". Thì do đó nó bắt đầu nó, bởi vì mình
thoáng thấy có cái bóng rồi.
Cho nên mình
muốn phòng hộ con mắt, đừng có cho nó, đừng có nhìn thấy người đó. Sợ nhìn thấy
người đó nó sẽ dính mắc đi, dính mắc cái sắc đó đi. Do đó mình mới nhắc nó:
"Cái con mắt hãy nhìn cái hơi thở, phải thấy hơi thở, không được thấy
các pháp bên ngoài". Do đó, bắt đầu nó tập trung biết hơi thở ra
vô, nó chăm chú, nó nhìn cái hơi thở nó. Cho nên, cái bóng người đi qua nó
không thấy.
Bắt buộc
mình nhắc nó thì bắt đầu nó gom lại đó. Cho nên, cái người đi qua không thấy
thì coi như là mình không bị dính nữa. Đó gọi là phòng hộ mắt. Mình phải nhắc
trực tiếp, thực tế của nó vô. "Không được nhìn các pháp bên ngoài,
mà hãy nhìn hơi thở". Phải có cái chỗ cho nó bám trụ thì nó mới bám trụ.
Đó mình nhắc nó, bảo nó bám trụ. Bởi vì khi mà nó, khi con mắt mình nó thoáng
thấy có cái bóng đó. Nếu mình không nhắc nó thì nó sẽ thấy, cái hình dáng đó sắp
sửa đi tới gần, nó sẽ thấy. Cho nên nhắc nó, bảo nó phải quay trở lại, nó thấy
cái hơi thở của nó.
Cũng như bây
giờ ví dụ như con thoáng thấy, cũng như bây giờ có cái máy phát thanh nó hát phải
không? Nó làm động con. Con nói: "Cái tai nghe hơi thở, không có được
nghe âm thanh bên ngoài". Con nhắc nó vậy thì bắt đầu con lắng, con
nghe cái hơi thở con. Nghe nó thở ra, thở vô, thở ra, con lắng nghe. Mặc dù cái
hơi thở con nó không phát ra cái âm thanh, nhưng mà con vẫn cố lắng con nghe
cái hơi thở. Con vẫn nghe được hơi thở con. Mà con lắng, con nghe thì cái âm
thanh bên ngoài con quên, tức là phòng hộ tai. Con hiểu chưa?
Cứ hễ mình
không muốn nghe một cái điều gì thì mình cứ gọi nó, thì nó sẽ lắng nghe. Bởi vì
mình phòng hộ cái tai thì phải kêu nó nghe vô trong. Rồi hễ mình phòng hộ cái
con mắt của mình thì phải bảo nó thấy vô trong, thấy hơi thở. Cứ cho nó vô
trong cái hơi thở. Bởi vì mình biết cái tâm của mình nó sẽ định trên hơi thở,
nó sẽ định trên hơi thở. Cho nên mình kêu cái tai mình nó cũng định vô hơi thở,
mà cái mắt nó cũng định vô hơi thở, thì nó dễ dàng, nó có cái đối tượng nó định
vô.
Mà hễ nó định
vô thì tức là nó không nhìn ra ngoài đâu, mà nó không nghe ra ngoài. Mà lâu dần
rồi cái nó có cái lực mạnh lắm. Hễ khi mà muốn không thấy thì ngay đó nó đã biết,
nó định vô đó rồi. Nó đã chú ý, nó đã thấy, nó đã nhìn cái hơi thở của mình, đó
gọi là cách thức phòng hộ.
Như bây giờ
đi đường, thì Thầy đang ôm bình bát đi, Thầy đang đi xin đi. Thầy phòng hộ mắt
Thầy, Thầy ngó xuống. Nhưng mà nếu mà mình không có pháp hướng tâm thì con mắt
mình tự động nó sẽ liếc, ngó bậy bạ. Cho nên, mình thường mình đi vậy đó, chứ
mình nhắc: "Con mắt phải nhìn xuống bước chân đi, phải thấy bước chân
đi, không có thấy mọi vật bên ngoài. Các pháp đều là ác pháp, không thấy. Thấy
sẽ dính mắc". Mình nhắc tâm mình vậy rồi, bắt đầu mình đi. Đi chút
mình nhắc thì cái tâm, hai con mắt nó cứ gom vô, nó phòng hộ. Chứ mình làm bộ,
mình cúi vậy, chứ nó liếc, nó nhìn tầm bậy. Không có được. Mình nhắc nó, nó mới
không có liếc.
Phật tử
Phật tử Anh Vũ: Vậy
là phải nhắc thường xuyên?
(08:40) Trưởng
lão: Phải nhắc thường xuyên con. Bởi vì dùng cái pháp hướng mà nhắc. Chứ
con không nhắc nó, nó liếc tầm bậy. Con đi ra, con phải nhắc. Rồi con phải nhắc
cái lỗ tai con nữa. Bởi vì cái tai nó khó lắm. Âm thanh nó tự nó, pháp nó đánh
vô lỗ tai nó, cho nên mình phải nhắc cho nó lắng, nó nghe. Và ở trong sáu căn,
mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình thì chỉ có mắt với tai của mình là khó
giữ lắm, khó phòng hộ lắm.
Phật tử
Anh Vũ: Mắt với
tai.
Trưởng
lão: Mắt con. Cho
nên, mình đi hay hoặc mình ngồi đâu đó thì luôn luôn mình phòng hộ. Mà mình
phòng hộ như vậy đó, cũng như là mình đang tu mà mình gọi: "tâm phải
định trên hơi thở" hay hoặc "tâm như cục đất".
Những cái lý của nó đều là nằm trên cái chỗ này hết. Nó nằm ở trên cái chỗ
phòng hộ mắt, tai đó. Cho nên cái bài pháp mà phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng,
thân, ý đó Thầy chưa có giảng. Bởi vì nói chung là cũng có nhiều người thì muốn
được nghe Thầy giảng, chứ không phải không. Nhưng mà họ hỏi không có đúng cách,
cho nên Thầy chưa có trả lời.
Cho nên cái
bài mà phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng đó, là cái bài phòng hộ sáu căn của mình,
là cái bài tu đặc biệt lắm. Thứ nhất là mình phải lấy giới luật mình phòng hộ.
Tức là mình phải sống giới luật, đúng giới luật đó là phòng hộ đó. Rồi cách
mình sống độc cư là phòng hộ đó. Mỗi cái việc làm của mình là phòng hộ mắt, tai
của mình hết, chứ không phải không. Không khéo nó cứ phóng ra sáu cửa đó nó đi
ra. Nó ra tiếp xúc với sáu cái trần cảnh bên ngoài.
Cho nên,
luôn luôn mình sống trong giới luật nè, rồi trong cái pháp độc cư nè, rồi trong
pháp Tứ Chánh Cần.
Tất cả những
cái đó đều là phòng hộ mắt, tai của mình không hà, để ngăn ác, diệt ác. Ác pháp
nó vô cũng từ mắt, tai, mũi, miệng của mình chứ đâu, con hiểu chưa?
Cho nên nói
phòng hộ, không có nghĩa là mình chỉ có tu có một phần nhỏ đâu, mà nó cả một
cái chương trình tu của người ta. Thầy chưa giảng à con, Thầy giảng ra con thấy.
Trời ơi! Như vậy là rõ ràng mình chỉ giữ gìn mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của
mình là sẽ giải thoát rồi. Hôm nay thì con thấy con có học trong sách tu đó,
nhưng mà nó chỉ phần ít nhỏ thôi, nó còn nữa. Sau này rồi Thầy sẽ dạy thêm. Bây
giờ con cứ dùng cái pháp hướng, con nhắc vậy là như vậy là con thấy ăn chắc rồi.
Con cũng phòng hộ mắt con, tai con.
Phật tử
Anh Vũ: Thưa Thầy
là có một câu nó nói là: "Phòng hộ những điều khó phòng hộ". Thì
Thầy có thể kể cho tụi con biết là những cái gì khó phòng hộ để tụi con tránh.
Để tụi con cố gắng phòng hộ.
Trưởng
lão: Nó có những cái
phòng hộ rất khó. Ví dụ như về sáu cái căn của mình thì nó có ý căn, cái ý căn
phòng hộ rất khó. Cho nên phòng hộ về cái ý căn của mình đó, thí dụ như là người
ta chửi mình, cái ý của mình nó phân biệt, nó nghe, nó tức giận. Bây giờ phòng
hộ cái ý của mình nó khó lắm chứ không phải dễ. Người ta không nói gì thì thôi,
mình thấy nó bình thường. Mà có người ta mà nói cái gì mà chạm đến mình, nó khó
lắm, nó không có dễ đâu.
Cho nên đức
Phật nói: "Nhẫn một việc nhẫn khó nhẫn". Mà nhẫn một việc
nhẫn, mà để cho đừng có giận khó lắm chứ, không phải dễ. "Mà làm một
việc làm khó làm". Tức là hàng ngày mà con tu tỉnh thức để mà con hướng
tâm thường xuyên đó, là một việc khó làm chứ không phải, nó hay quên. Còn nhẫn
một việc nhẫn, khó nhẫn. Người ta nói oan, nói ức, nói tức tối mình rồi thì
mình nhẫn, mình mới thấy là khó nhẫn. Cho nên nói nhẫn một việc nhẫn, khó nhẫn.
Mà cái phòng hộ cái ý căn của mình là phòng hộ cái chỗ này.
Con hỏi tới
cái chỗ này là phòng hộ cái ý căn rồi. Hồi nãy Thầy mới nói mắt, tai chứ gì?
Bây giờ tới phòng hộ ý đó. Đó, nó là cái phần mà chủ chốt ở trong cái tâm mình.
Tham, sân, si đều là phòng hộ nó, khó lắm chứ không phải dễ đâu. Con khi mà
con, cái tâm của con nó muốn cái gì rồi đó, mà con không cho nó muốn là một điều
khó, chứ không phải dễ. Con phải quán triệt nó, mới có thể đẩy lui được cái ý
căn của con. Chứ nếu không, cái ý căn của con nó thấy cái đó, nó thích rồi thì
coi như cái tâm của con, nó làm cho con rất khổ sở.
Phật tử
Anh Vũ: Vậy thì
có câu tác ý nào để thường xuyên nhắc cái ý hay không Thầy?
(12:44) Trưởng
lão: Bởi vì câu tác ý mà thường xuyên để nhắc cái ý con đừng cho nó bị dính
mắc đó, để mà nó nhẫn cho được đó thì con phải nhắc: "Các pháp là
vô thường". Để cho cái ý, nó dính mắc cái gì nó tham thì nó không bị.
Nó biết các pháp là vô thường, nó không có cái vật gì thường rồi, nó không có bị
dính. "Sân là đau khổ, là nguy hiểm, là có thể hại mình, hại người", con
thường xuyên con nhắc vậy. Khi có đó con dễ nhẫn lắm. Con vừa phòng hộ được ý
con. Con không nhắc nó thì tới chừng đó con không thấy nó nguy hiểm. Cho nên nó
không được, nó không phòng hộ được.
Đó cho nên
trong cái vấn đề tu hằng ngày đó chúng ta nhắc. Ví dụ như nhắc: "Tâm
như cục đất, ly tham, sân, si, tham, sân, si là đau khổ", đó là
cách thức phòng hộ ý căn đó. Phải giữ gìn cho nó. Khi nó đụng chuyện cái bắt đầu
có phòng hộ rồi, cho nên nó không có sân, không có phiền não. Đó là mình phải
tu như vậy đó, mình mới giữ gìn được nó, mình mới bảo vệ được nó. Chứ không
khéo thì nó sẽ bị đau khổ, sẽ bị đau khổ, cái ý mình sẽ bị đau khổ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét