508- 1- SỰ MÀU NHIỆM CỦA ĐẠO PHẬT
(00:00) Tu
tập mình đó thì nó đơn giản vậy đó, mà nó khó lắm con. Nếu mình bức ép nó quá,
để cho nó mau đó thì nó lại bị ức chế. Để cho trình tự, tự nhiên, tự nhiên lần
chút, chút vậy đó, rồi lần lượt tự động nó quay vô. Nó quay vô, nó hết phóng dật
nữa thì mình thấy không bị tham, sân, si nữa. Mà tu xong rồi thì thấy nó không
còn lo gì nữa, tâm nó bất động - thân nó có những cái chướng ngại, những cái thọ
nó đau đớn đồ này kia, thì cái tâm mình bất động, thì cái tâm mình hướng cái nó
hết. Còn cái tâm mình nó bị động, nó đau, nó sợ chết hay hoặc nó sợ nhức nhối đồ
đó, thì nó lại không hết. Còn cái tâm nó không sợ nữa, thì bắt đầu bây giờ nó
nhức cái tay, mà tâm nó không lo, nó không nghĩ đến. Kệ muốn làm gì làm, thì thấy
nó cũng giảm cái đau rồi đó con.
Nhưng mà khi
đó mình muốn cho nó đừng có đau, mình hướng tâm mình nhắc: "Cái thọ
vô thường, không có đau cái tay nữa". Mình nói vậy, chứ mà nó hết
chứ. Con thấy nó làm cho có cái sức đề kháng của tâm mình nó mạnh lắm. Nó vô
hình, nhưng mà nó trợ giúp các cơ của mình đề kháng. Cái mô, những cái mô mà nó
bị đau ở trong cái cơ thể mình đó, nó sẽ được hóa giải. Đó, đó là những cái chỗ
mình tu như vậy. Nó hay quá mà mình tu chưa có được. Nhưng mà Thầy nghĩ rằng mấy
con sẽ làm được, bền chí, đừng có sợ hãi.
Càng đi sâu
vô trong cái sự tu tập mình đó, thì nó càng thấy có sự màu nhiệm. Mà sự màu nhiệm
mình không ngờ được. Mình thấy cái tâm mình nó như vậy, mà nó lần nó ly cái
tham, sân, si sao lại nó có những cái hiệu quả kỳ lạ. Nhưng mà tu cho đến mà nó
ly hết sạch hoàn toàn rồi, nó không phóng dật nữa thì cũng sẽ thấy, cái năng lực
của nó màu nhiệm lắm. Cho nên, mình không có luyện cái sự màu nhiệm đó mà tại
cái tâm thanh tịnh mà nó màu nhiệm. Mục đích của mình là làm sao tu cho hết
tham, sân, si thôi, nó giải thoát thôi, nhưng mà lại nó có Thiền Định rất là
màu nhiệm.
Mình đâu có
tập Thiền Định con. Con nghĩ mình không có tập Thiền Định chút nào hết. Mà mình
chỉ có tập tỉnh thức để cho mình biết từng cái tâm niệm của mình, để cho mình xả
cái tâm mình đừng có đau khổ, phiền não thôi. Thế mà nó, khi mà cái tâm nó
thanh tịnh rồi nó thành Thiền Định, nó chỉ có vậy thôi. Cho nên Thầy nói nó đơn
giản lắm.
Nhưng mà có
cái điều kiện là con người mình sinh ra đời, nếu mà mình có đủ cái duyên mình
tu lúc bé nhỏ, mình không có gia duyên nó trói buộc đó thì nó dễ con. Nó bị
trói buộc rồi, nó đủ thứ chằng chịt con. Nó bứt bên đây thì cái dây bên kia nó
lôi, nó bứt bên kia thì cái dây bên đây nó lôi, đủ thứ hết. Nó không đơn giản
đâu, mà mình bứt sạch cái là mình thiếu đạo đức, mình làm cho người ta khổ.
Không được! Nó cũng kẹt không có làm sao.
Cho nên, do
cái chỗ tu hành thì nó đơn giản. Nhưng mà mình tự trói buộc mình nhiều cái sợi
dây quá, rồi phải lần lượt gỡ từng sợi đó ra. Chứ không có thể nào mà bứt một
cái mà được, bởi vì cái đạo đức nó không cho phép mình. Bởi vì mình đã tạo ra
cái nhân quả đó rồi, thì mình phải trả cái nhân quả đó cho nó có cái chiều thuận,
chứ không phải trả một cách mà bứt bỏ. Cái nhân quả do mình tạo.
(2:49) Cũng
như bây giờ con muốn vợ, con mới có vợ. Chứ con không muốn thì làm sao có vợ,
phải không? Bây giờ con muốn rồi, bây giờ con bứt ra, con làm cho người ta khổ
thì đâu có được, đó con hiểu chỗ đó. Cho nên Phật có đạo đức chỗ này. Cho nên
không có được, con mà có vợ con rồi thì con phải đối xử đàng hoàng trong nhân
quả để chuyển hoá nó lần lượt. Cả hai vợ chồng nó đều có cái nhân duyên rồi, cả
hai vợ chồng đồng tu để mà giải thoát hết thì tốt. Mà một mình con đi, mà con bứt
bỏ vợ con một mình ở nhà rầu lo thì không được. Đó, đó là cái đạo đức của đạo
Phật.
Cho nên hôm
nay mấy con có duyên về cả vợ lẫn chồng, nó quá thuận. Chung nhau, đồng nhau
trên một cái pháp, nó không có nghịch, đó là cái duyên mình tốt. Do đó, tuần tự
mình tu tập, mình sách tấn. Người đi trước chút thì nhắc người đi sau, người đi
sau được chút thì nhắc người đi trước. Cứ vậy đó, mình tiến bước dần dần. Bởi
vì cái nhân quả mình đã tạo rồi, bây giờ không được bỏ nhau nữa. Mà phải dẫn
nhau đi con đường đạo, cả con của mình nữa con, chứ không phải được bỏ nó.
Không phải
nói bây giờ hai con biết tu, con mình giờ nó ham đời kệ nó, cho nó của cải, tài
sản gì nó sống, không phải đâu. Nó có cái nhiệm vụ là con của mình, cái nhân quả
mình đã tạo ra. Mình cố gắng, mình tu tập để rồi thường phải nhắc nhở cho nó để
lôi nó trở lại, chứ cũng không được bỏ. Nhân quả vậy đó. Nay con có hỏi Thầy gì
không con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét