491- 5 - CHÁNH NIỆM VÀ CHÁNH KIẾN
(18:11) Phật
tử 7: Trong cái Giới Tỳ kheo thưa Thầy, cái Giới không ăn quán, lều, chõng
này, ví dụ có một người, họ đi từ đây ra bắc, phải dùng thức ăn vi hành, như vậy
họ không được ghé quán khi vi hành?
Trưởng
lão: Không! Họ không
ghé quán con. Họ chỉ đến thí dụ như họ đến cái quán đó họ mua. Bây giờ họ khai
cái Giới giữ tiền ra, đặng họ giữ tiền họ đi trên đường đó. Bây giờ đến cái
quán đó, họ không có thể đi xin được, bởi đi xe mà. Họ lại cái quán đó họ mua,
chứ họ không có vô quán ngồi đâu. Mua cơm này kia xong cái họ ra gốc cây họ ngồi
ăn. Thì ở trong đó, hành khách người ta vô quán, người ta ngồi ăn. Còn mình mua
cơm rồi ra gốc cây ngồi ăn, chứ không được ngồi trong quán ăn đâu. Không có vô.
Mà đi đường,
thay vì người ta đem võng đồ theo, người ta vô trong khu rừng nào đó, người ta
giăng võng người ta nằm, còn mình tu sĩ thì không được giăng võng nằm đâu. Trải
một cái tấm gì ở dưới, ấy hay hoặc là có một cái ghế gì đó, mình trải ra mình nằm
ở trên đó thôi, chứ không có được treo võng mà lúc lắc, tòng teng, tòng teng vậy
không có được. Cái đó nó sai cái hạnh con, vô quán ngồi ăn cũng sai hạnh, không
đúng.
Cho nên mình
vô đó, mình mua cơm, thực phẩm này kia, cho vô một cái bát, hay hoặc cho vô một
cái hộp, rồi xách ra gốc cây ngồi ăn. Ăn rồi đó, bắt đầu mình mua nước, hoặc là
mình đến xin nước uống, rồi lên ai xe, mình cũng lên xe đi. Cái hạnh của nó như
vậy đó con, chứ còn vô quán mà ngồi, trời đất ơi! Vấn y như mấy con vầy mà vô
quán ngồi thôi, chắc chết được. Không có được.
Phật tử 7: Như con thấy mấy quí thầy nhà chùa
là ngồi quán
Trưởng
lão: Không có được
con, không được! Bởi vậy coi như là mình phải lập cái hạnh cho vững. Cho nên Thầy
đi, con biết không? Thầy đi đây ra tới Hà Nội mà đi xe hơi, mà khi đó cư sĩ
Minh Tâm nè, Mật Hạnh nè, có thầy Chơn Thành là tu sĩ thôi. Thầy với thầy Chơn
Thành là tu sĩ, còn hai người kia là cư sĩ. Mà hai người thì họ lái xe, họ thay
nhau lái xe. Còn Thầy với thầy Chơn Thành thì ngồi không, chứ không gì.
Nhưng mà tới
giờ ăn rồi thì vô cái khu rừng coi chỗ nào đó cái dừng xe lại khu rừng đó, cái
trải đồ ra, đem đồ ăn vô trong đó. Hoặc là không có đó, mới vô trong tiệm, thì
hai cái người cư sĩ này vô trỏng mua, nào mua dưa, mua nước tương đồ này kia,
mua cơm luôn. Rồi cái đem vô ở trong khu rừng đó, cái dọn ra, cái vô đó đem bát
sớt ra ngồi ăn. Thậm chí như có chỗ không có đó, phải ngồi bên lề đường ăn, sát
ở trên lề đường, xe chạy qua lại, chứ mình ngồi bên lề đường ăn.
Cái hạnh của
người tu là phải vậy, ăn dưới gốc cây kìa, chứ không có ăn ở trong quán, trong
lều được. Cái quán lều nó mất cái hạnh của mình đi. Không được.
Rồi bắt đầu
bây giờ các con cố gắng tu. Về cái hơi thở mà con nhiếp được thì con tu tới
quán ly tham, quán ly sân, quán ly si của hơi thở. Mà con dặn trước rồi để nó tự
động nó tác ý, gọi là hướng tâm về cái xả tham, sân, si. Thì những cái đề tài
đó là những cái đề tài mà Định Niệm Hơi Thở đó, là cái đề tài dùng trạch pháp
mà quán tâm ly tham, sân, si, đoạn diệt tâm tham, sân, si. Tới cái vi tế rồi.
Phật tử 7: Bạch Thầy, trong kinh Tứ Niệm Xứ, đức
Phật xác định là Chánh Niệm, như vậy Niệm Phật, Niệm Pháp, Niệm Tăng, Niệm Ý,
Niệm Thiên, Niệm Giới có phải là Chánh Niệm không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Những cái đó
không phải là Chánh Niệm con. Mà Tứ Niệm Xứ là Thân Hành Niệm là Chánh Niệm,
còn cái đó là Chánh Kiến. Niệm Phật, niệm Pháp, niệm Tăng, niệm Giới là Chánh
Kiến, chứ không phải là Chánh Niệm.
Bởi vì cái Tứ
Bất Hoại Tịnh là Niệm Phật, Niệm Pháp, Niệm Tăng, Niệm Giới là Tứ Bất Hoại Tịnh.
Mà Tứ Bất Hoại Tịnh nó niệm, chứ không phải nghiệp, mà nó sống như Phật, như
Pháp, như Tăng, như Giới. Chữ “Niệm” ở đây có nghĩa là sống,
còn cái Chánh Niệm là cái niệm của thân hành.
Cũng như con
tu vào cái Tứ Niệm Xứ là cái thân hành nội, nè thân hành ngoại là cái Chánh Niệm
của nó đó. Rồi bắt đầu bây giờ con quán sát, con giữ cái tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự đó là cái Chánh Niệm của nó đó. Cho nên trong Bát Chánh Đạo nó gọi
là Chánh Niệm, mà Chánh Niệm là Tứ Niệm Xứ. Mà nói về Chánh Kiến nó là Tứ Bất
Hoại Tịnh, mới Niệm Phật, Niệm Pháp, Niệm Tăng, Niệm Giới.
(22:31) Cho
nên người ta lầm người ta tưởng là Chánh Niệm là Niệm Phật, Niệm Pháp, Niệm
Tăng, Niệm Giới, không phải. Họ lầm chữ niệm. Chữ “niệm” đó nó không phải là niệm
mà nó là sống. Sống như Giới, sống như Tăng, sống như Pháp, sống như Phật mà gọi
là niệm. Cho nên viết chữ niệm họ dịch sai. Nhưng mà bây giờ mình không biết sửa
sao cho đúng, mình phải giải thích cái nghĩa cho đúng vậy.
Cho nên khi
mà vào đầu tu, vào cái lớp đầu tiên là Chánh Kiến là phải tu Tứ Bất Hoại Tịnh,
tức là Niệm Phật, Niệm Pháp, Niệm Tăng, Niệm Giới. Niệm có nghĩa là hiểu, thông
suốt, “những gì cần thông suốt phải thông suốt” đó. Mà chữ niệm ở
đây có nghĩa là thông suốt, tôi thông suốt về lịch sử Phật, tôi biết đức Phật,
tôi biết rõ Pháp, tôi biết rõ vị Tăng, tôi biết rõ Giới. Nghĩa là tôi biết rõ
tôi mới có tu, chớ tôi không biết rõ thì tôi không tu.
Cho nên nó gọi
là Pháp Bất Hoại Tịnh. Cái pháp đó nó làm cho cái sự thanh tịnh không hư hoại,
nó tạo cho mình thành một cái tín lực, con hiểu chưa? Cho nên Tứ Bất Hoại Tịnh,
Niệm Phật, Niệm Pháp, Niệm Tăng, Niệm Giới nó không phải là Chánh Niệm, mà nó
là Chánh Kiến.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét