452- 8- THẦY ĐI THĂM CÁC TRỤ XỨ ĐỂ HƯỚNG DẪN TU HÀNH
(41:28) Cái
chuyến đi này, thì Thầy sẽ về thăm. Hôm nay thì Thầy kiểm tra lại cho các con
ngồi, coi thử coi cách thức ngồi vững hay không, nếu mà không vững thì ở lại để
mà Thầy kiểm tra, còn vững thì các con sẽ ở đâu, vị trí nào các con lần lượt…
Xong rồi các con về tu tập, rồi thỉnh thoảng Thầy về Thầy thăm.
Rồi khi nào
mà thấy những cái khó khăn thì về đây ở trong một tháng, hai tháng, nửa tháng để
Thầy giúp đỡ cho, hướng dẫn, mà Thầy không có, thì Thầy sẽ đến trụ xứ mấy con
trong một lát hai lát hướng dẫn rồi Thầy đi chỗ khác.
Đối với Thầy
thì coi như là không có chỗ nào là cái chỗ mà trụ vĩnh viễn của mình. Bắt buộc
đến chỗ này năm mười ngày rồi đến chỗ khác. Lúc nào Thầy đến thăm các con thì
sau cái thời gian đó thì Thầy không có ở lại đó mà Thầy lại đi chỗ khác.
Do bên các
con là bên nữ, cho nên với một vị Thầy không có được ở lại cái chỗ khu vực nữ,
cho nên đến thăm các con thì trong một ngày đó thì Thầy sẽ di chuyển đến một
cái nơi nào ở cho nó yên, nó đúng với cái giới luật của Phật. Rồi còn duyên thì
Thầy đến hôm sau, mà không thì Thầy lại đi vào cái khu vực tổ chức để mà Thầy ở
trong đó một vài ngày để mà thỉnh thoảng lại về với các con.
Rồi có khi
mà Thầy về ở đây ở năm tháng hay ba tháng thì trong lúc đó đứa nào mà yếu, tu
mà chưa vững thì về đây, gặp trực tiếp với Thầy để mà Thầy hướng dẫn tu tập cho
nó vững, rồi nó vững rồi thì các con tự về trụ xứ của mình rồi nỗ lực tu tập.
Thầy thấy
cái pháp nó không khó, chỉ có cái quyết tâm. Nó có cái khó mà Thầy lo ngại, là
cái khó là vì các con mà đi vào cái trụ xứ các con thì không có người bảo vệ,
nghĩa là không có cái người mà giữ gìn cho các con được sự độc cư đó, thành ra
nó có những cái duyên mà đến làm cho các con mất độc cư.
(43:33) Thí
dụ như người này tới, người kia lui, rồi nói chuyện này, chuyện kia… Chớ còn ở
tại cái trụ xứ của Thầy thì nó dễ, là khi mà Thầy đưa ra sau mà không có cho tiếp
khách nữa, thì dù thân nhân này kia cũng không cho đi ra đâu. Nhưng mà có cho
thì mới đi chứ còn không cho thì không dám.
Cho nên khi
mà tu hành nó có cái khó là cái chỗ mà các con về trụ xứ của mình là người thân
nhân thì nó rất khó tu, không phải dễ. Họ là những người chưa biết đạo, cho nên
họ đến họ nói chuyện tình cảm hoặc này kia thăm viếng đó, nó làm mình động lắm.
Nó rất khó ở chỗ đó!
Còn trong
các con đứa nào mà vững vàng, có cái khả năng rồi, thì Thầy cũng sẽ hướng dẫn
cho đến cái vị trí nào đó, vừa tu thêm những cái bước đường mình chưa xong, mà
cũng vừa hướng dẫn người khác tu. Nhưng đây là một cái điều rất khó, chỉ mình
tu không thì dễ chớ mình vừa hướng dẫn mà vừa tu nó rất động, nó không có…
Như cô Út, cổ
rất động đó, cho nên cô rất khó… Chớ không phải dễ. Cho nên những gì mà các
con làm xong thì Thầy mới mừng, chớ mà bây giờ đưa ra mà đi làm đạo, hướng dẫn
người khác, thì qua ba năm ở đây tu tập, Thầy tin rằng như, thí dụ như ở bên nữ,
thì như các con, thì Thầy thấy tu thì nó cũng chưa đến đâu đâu.
Nhưng mà qua
những cái hạnh tu thì Thầy thấy có đứa làm tốt lắm, có đứa có thể đi ra hướng dẫn,
lấy gương hạnh mình, sống đúng giới hạnh, rồi cái gương hạnh của mình trầm lặng
ít nói, tâm nó cũng giảm những cái sân phiền não, nó có cái ý tứ, nó có cái dè
dặt cẩn thận trong mọi mặt, thì mấy đứa như vậy là rất là tốt.
Ở trong này
thì có được những đứa rất là tốt, nhưng có đứa thì còn chưa có tốt, nhưng mà rồi
sẽ tốt sau này hết. Nhưng mà hiện giờ thì con đang tu tập rất là nhiều.
Và đồng thời
thì hiện bây giờ được cái hạnh như vậy, mà bây giờ đi ra mà làm đạo thì nó gây
thêm cái uy tín tốt cho Tu viện chứ không sao. Nhưng mà có cái là chính bản
thân cái người mà đi ra mà làm đạo, qua cái gương hạnh tốt của giới luật, của
cái sự nhẫn nhục, tùy thuận như vậy, thì người ta quý mình, nhưng con đường tu
của mình tới nữa thì nó bị đứng đó!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét