Thứ Bảy, 17 tháng 2, 2024

451- 7- ĐƯỢC YÊN ỔN TU HÀNH KHÔNG PHẢI CHUYỆN DỄ

 

451- 7- ĐƯỢC YÊN ỔN TU HÀNH KHÔNG PHẢI CHUYỆN DỄ

(25:44) Khi mà về đây, cái trụ xứ ở đây, thì các con là người tạm trú, tạm vắng, cho nên nó đòi hỏi cải giấy tờ đi tới đi lui, nhiều khi những cái vấn đề này nó rất động tâm, nó làm cho tâm chúng ta bị động, tu tập rất khó.

Cho nên Thầy thiết nghĩ rằng, chỗ nào mà yên ổn khỏi cần xin phép tắc, thí dụ như các con thấy, một vị tu sĩ ở trong miền Nam này đi ra Miền Bắc, ở tu trong cái động Hương Đài, mà rồi người ta cũng không hỏi giấy tờ gì cả hết, nghĩa là mới đầu thì người ta còn hỏi này kia sau đó thì người ta không hỏi. Nhưng mà mình tập trung trong Tu viện như thế này, thì nó không yên ổn đâu, nó phải giấy tờ rồi trình tới trình lui đủ thứ.

Còn chúng ta, thí dụ như bây giờ một đứa nào ở trong đây mấy con, mà đứa nào đi đến chỗ nào đó ở, bắt đầu chúng ta trình nó một lần, sau đó chúng ta ở nó không nói gì hết. Nhưng mà cuối cùng nếu mà chúng ta tập trung mười người, hai mươi người, ba mươi người mà làm cái kiểu như là cất cái chùa hay gì đó thì coi chừng, nó rất là nguy hiểm!

Và đồng thời Thầy xin nhắc thêm một lần nữa, trong cái giai đoạn của chúng ta nó có nhiều cái khó khăn. Vì Giáo hội hiện giờ, thì càng ngày nó càng biết tới, nó rất khó. Khi mà chúng ta xuất gia trở thành một tu sĩ, thì giấy tờ phải hợp lệ. Nghĩa là đi ra, người ta thấy cái đầu mình cạo, mặc chiếc áo tu sĩ, rồi người ta hỏi giấy tờ coi mình tu giả hay là tu thiệt, mình tu thiệt thì họ cho mình giấy tờ.

Nhưng mà thật sự ra thì các con cũng biết là, dù có giấy tờ gì đi nữa thì cái người tu giả vẫn là tu giả, mà cái người không giấy tờ mà quyết tâm tu thì người đó vẫn là tu thiệt, chớ không phải là cái người đó đủ giấy tờ mà tu thiệt đâu.

Họ chỉ có giấy tờ vậy để cho chứng tỏ họ là người tu sĩ, chớ trong khi đó họ không phải tu nữa, mà họ tu danh, tu lợi. (27:32) Cho nên ở đời, dù là có cái pháp lý chắc chắn, họ có đủ giấy tờ là một tu sĩ, nhưng mà sự tu hành của họ không phải tu.

Cho nên chúng ta hôm nay chúng ta thấy rằng, cái người cư sĩ với chiếc áo cư sĩ tụi con mà quyết tâm tu, cũng đạt được sự giải thoát như thường, chỉ vì chúng ta sống đúng giới hạnh.

Còn chúng ta mặc chiếc áo nhà tu, rất khó! Mỗi một vị tu sĩ chúng ta phải đóng một cái …​ của hàng năm, rồi mỗi lần mà cái nơi mà chúng ta ở, coi như là một cái thất, tịnh thất gì, tên gì đó, Giáo hội sẽ cho chúng ta một cái tên.

Mới vào thì khuyến dụ chúng ta ghê gớm lắm, chúng ta vào đi để rồi nó có giấy tờ này kia, có chuyện gì thì chúng tôi, Giáo hội sẽ bảo đảm cho mình, nhưng mà khi vào rồi thì đã là hàng năm thì mình phải có một cái tiền …​

Đây Thầy nói hết những cái đau khổ nhất của một người tu sĩ đã đi tu rồi đâu có làm gì ra tiền, mà thế mà phải tiền…​ Nghĩa là hàng năm phải có một cái tiền thuế đó, như là thuế thân của các vị đó.

Rồi kế đó thì người ta làm việc từ thiện ở đâu không biết, người ta muốn làm gì người ta làm, nhưng người ta đến người ta gọi mình phải đóng góp, là mình ở trong bàn tay của Giáo hội thì dù ít, dù nhiều mình cũng phải có đóng góp chớ không có đóng góp không được. Nhiều khi ít quá người ta cũng nói, chớ không phải đơn giản.

Cho nên ví dụ như mình cất một cái nhà mình gọi là tịnh thất này, tịnh thất kia, cái danh từ tịnh thất mà không biết chừng mình tu có được hay không nữa chớ đừng nói.

Cho nên nó rất là khó khăn, khi mà chúng ta cạo cái đầu rất là khó khăn chớ không phải dễ! Do đó chúng ta phải tốn hao một số tiền trong khi chúng ta đâu có làm gì có tiền, vì vậy mà chúng ta phải…​ cái số tiền đó.

Thí dụ như ở trong Tu viện của Thầy, thì người ta tính mỗi thầy là nộp bao nhiêu tiền, mỗi người vậy đó, là một trăm hay hoặc là năm chục, người ta tính ra bao nhiêu người thì người ra cộng số tiền đó. Rồi người ta tính những cái người tịnh nhân ở trong này là bao nhiêu người, tức là như các con gọi là tịnh nhân đó, bao nhiêu người.

Rồi người ta tính mỗi Phật tử mà đi đến đây, thí dụ như ở ngoài Hà Nội người ta đến đây, những Phật tử đến đây, người ta thấy cái chùa này Phật tử đông đảo như vậy thì người ta ước lượng là cải số đó cũng phải khoảng một ngàn người hoặc là năm trăm người, thì Giáo hội nó định như vậy. Do đó nó định như vậy là mỗi Phật tử vầy là bao nhiêu tiền, mỗi người Phật tử là bao nhiêu.

Thì trong khi đó Giáo hội người ta tính rất kỹ, cho nên người ta phải có số tiền rất lớn để người ta chi phối về cái ăn, về cái sinh hoạt đủ thứ đủ mặt của họ.

Cho nên Thầy nghĩ rằng các con mà trở thành tu sĩ cũng là cái điều rất là ngặt nghèo. Khi chúng ta chấp nhận một đời sống vô gia đình, không nhà cửa, không làm ra tiền bạc, thế mà chúng ta phải đóng một số tiền! Mà nếu không đóng thì chúng làm khó dễ lắm đó, chớ không phải dễ đâu.

Thầy nói để rồi các con có trực tiếp đứa nào mà có rành những cái Giáo hội, những cái nơi mà nó đã thành lập hoàn toàn rồi đó, thì lần lượt mà nó xin phép mấy con vào rồi thì mấy con mới thấy được cái chỗ vấn đề đó.

Thí dụ như các con ở đây thì họ tính bao nhiêu tiền thì Thầy lo hết. Nhưng mà các con cất một cái thất ra riêng rồi, mà được Giáo hội chấp nhận rồi thì tức là các con cũng phải đóng tiền này nọ kia đủ thứ. Mới đầu người ta dụ mình vô, sau đó mình vô rồi thì bắt đầu người ta tiếp tục người ta cứ tiền này, tiền nọ, tiền kia đủ thứ hết.

(31:13) Thí dụ như bây giờ, Giáo hội làm một cái việc gì đó, ngày nay là ngày thương binh liệt sĩ, thì nhà nước kêu gọi bây giờ Giáo hội phải đóng góp để làm cái lễ cho cái ngày thương binh liệt sĩ, thì quý thầy phải đến các cái thất xem những tu sĩ mà đã thành một thành viên ở trong Giáo hội rồi thì phải đóng góp, đứa nào cũng khỏi chạy đâu cho khỏi hết.

Thì nếu mà các con không có tiền thì các con sẽ về xin cha mẹ, anh, chị, em hay hoặc là Phật tử rồi mới có tiền mà đóng góp cho họ. Còn những nơi mà người ta giàu có, mà Phật tử đông, thì chuyện đó người ta không lo.

Nhưng mà Thầy thấy rất là, tức là thấy cái đời tu hành của chúng ta, nó đi vào riết rồi nó không còn cái ý nghĩa gì tu hành hết, mà là buộc lòng cái người tu sĩ phải lo cái cuộc sống hơn, chống chọi với cuộc sống hơn. Nếu mà chúng ta không có tiền bạc thì chúng ta không có ngồi yên tu, tới nay tính chuyện này, mai tính chuyện kia.

Cho nên ở đây hôm nay, chúng ta là những người đi tìm giải thoát chớ không phải đi tìm cái hình tướng của người tu sĩ. Vì vậy mà các con, nếu mà người nào còn muốn cầu cho mình có một cái giấy tờ để mà tu sĩ, thọ Tỳ Kheo này kia đó, cầu như vậy Thầy thấy rằng các con bị dính mắc nhiều lắm, bởi vì càng lúc người ta sẽ đến động các con rất lớn trên con đường tu tập.

Cho nên hiện giờ thì Thầy nghĩ, nếu mà nỗ lực tu để giải thoát thì các con chấp nhận và đồng thời mình sống như một cái người dân bình thường, bổn phận người công dân của mình, mà mình nghèo thì nhà nước còn xóa đói giảm nghèo, người ta không có đến mà thu mình cái này, cái kia, nọ, chứ không phải người ta thu mình đủ mọi mặt đâu. Còn hễ mà mình mà vào tôn giáo thì mấy ông tôn giáo không có tha mình chút nào hết.

Đó là những cái điều mà Thầy đã thấy trước, nó có những cái khó khăn. Với vả lại thì Thầy cũng không muốn mấy con khi mà cạo bỏ râu tóc rồi mà làm không đúng đức hạnh, để cho người khác chê cười Phật Pháp thì đó là một cái nỗi đau lòng.

Bởi vì tu sĩ khi mà vào một cái chùa rồi thì cứ lo sinh hoạt, còn làm ra tiền, trồng vườn, trồng tược này kia để sống như một cuộc đời người thế gian thì không còn nghĩa lý gì giải thoát hết, thậm chí như có người lập vườn cà phê rồi, trồng vườn chuối hay hoặc là vườn cây này kia.

Cho nên nhiều khi Thầy thấy mấy con, cô Út điều hành ở ngoài đó, thiệt ra thì trồng là trồng chớ mình cũng không phải mình làm như vậy để mà sống. Vì cô Út cổ sợ nhà nước nói mình ở không thế này, thế kia, thì trực tiếp với ngành công an …​ Họ cũng bày ra cái này kia để cho có cái hình thức làm.

Cho nên Thầy nói mình tu rồi, chẳng sợ người nào hết, tôi không ăn trộm ăn cướp ai, miễn là làm sao tôi có ngày một bữa cơm tôi sống mà thôi, tôi đi xin người ta là đủ.

Cho nên Thầy không có nghĩ, từ khi mà Thầy mở cái Tu viện này Thầy không có nghĩ rằng mình phải làm cái hình thức, bây giờ ở trong cái khu vườn của mình thì mình trồng cây cho nó mát vậy thôi chứ Thầy không nghĩ, trước kia Thầy cũng có đem ít cây tràm về trồng, sau đó rồi trồng điều, thì Thầy thấy điều nó cũng làm cho chúng động, trong cái mùa điều phải đi lặt hột này kia, rồi đi kiếm ăn từng đồng từng cắc, như vậy quá vất vả!

Cho nên Thầy thấy, Thầy cũng lần lượt mà Thầy trồng cây tràm vô chỗ đó hết, để cây tràm nó thay thế nó trở thành khu rừng chúng ta ở tu.

Chúng ta không phải đi tìm cái ăn, cái mặc cho nó sang, mà chúng ta đi tìm giải thoát. Cho nên dẹp bỏ hết, không phải chúng ta là những người lười biếng, nhưng mà chúng ta làm như vậy là không đúng cách.

Do như vậy đó, thì hôm nay các con thấy rằng, trên cái bước đường tu tập nó có nhiều cái khó, như bây giờ các con về, Thầy mới qua cái chuyến này đi thì Thầy về thầy thăm cái khu vực của cô Diệu Hảo, nơi đó để cho những người địa phương ở đó tu tập, một vài người ở địa phương khác về thì được, nhưng mà đông nữa thì không nên.

Vì những địa phương khác mà về mà xin phép tắc, thì nó làm cho Giáo hội lưu ý và nó làm cho chính quyền lưu ý. Còn cái người địa phương đó mà đến đó thì coi như là ở quanh ấp, xã đó thì người ta không có lưu ý đâu, thì nó rất dễ.

Như một hai người ở địa phương khác đến thì không sao, mà với chiếc áo cư sĩ, chứ với chiếc áo tu sĩ thì coi chừng những cái địa phương khác thì người ta cũng lưu ý đó.

(35:59) Cho nên vì vậy đó, thì Thầy thấy nó cũng bất tiện lắm, cho nên hôm nay Thầy bàn lại. Ở đây sẵn có cô Diệu Hảo, con cũng biết rằng…​ Cũng có nói với Thầy làm đơn xin, thì nó bẻ tới bẻ lui chớ nó không phải là nó dễ dàng lắm đâu.

Cũng phải như Thầy ở đây, nó bẻ tới bẻ lui nó nói cái này trật, cái kia trật, nó bắt mình phải sửa tới sửa lui, là cái mục đích nó muốn mình phải cho tiền nó đó.

Chứ còn Thầy ở đây làm một cái đơn, thì đến giao nó rồi, thì như hôm trước Thầy làm cái đơn xin đặt mấy cái tượng Phật, thì đưa ra rồi thì nó chứng nó không nói sai nói đúng gì hết. Rồi kế làm cái đơn xin kế đó, thì nó khó hơn, nó nói Thầy đặt cái tượng Phật mà không có cái vị trí, rồi rủi Thầy đặt ở ngoài ruộng, ở ngoài chỗ khác làm sao? Thành ra phải đặt ở chỗ nào phải có vị trí. Do đó nó bẻ Thầy chỗ đó, vì vậy thì Thầy lại sửa cái đơn đó thì đúng theo cái ý của nó thì nó chứng.

Lần sau mà xin về làm cái nhà này, thì quý thầy muốn làm bằng tầm vông, trúc tre nó không quan trọng gì đâu, nhưng mà sự thật các con nên hiểu rằng khi mà người ta làm khó mình bây giờ trúc tre người ta cũng làm khó mình nữa.

Thầy nhớ lúc đầu tiên mà thầy Như Hải, cô Chánh về đây đó, Thầy cất một loạt năm sáu bảy cái thất, cho đến khi mà cất khoảng mười cái thất chúng về ở, thì lúc bấy giờ đó mặt trận ở huyện nó vô nó làm khó, nó nói Thầy cất nhà để mà, cái kiểu này là kiểu đã chiến, kiểu này tập trung chống đối nhà nước! Nó kiếm chuyện đủ mọi cách hết.

Cho nên trong cái cuộc họp Thầy mới hỏi như thế này: “Một cái người tu sĩ cũng là một người công dân của một đất nước, thì người công dân có quyền cất cái chòi hay hoặc là cất cái nhà kho, nhà củi hay hoặc cất thậm chí như đến cái cầu tiêu nữa, cái bồn tắm đi nữa, thì cái người công dân người ta cũng có quyền làm điều đó.

Vậy thì bên tôn giáo tụi tôi cũng là một cái người công dân, thì trong khi chúng tôi phải có cái phép, như cất cái chùa thì chúng tôi đồng ý rồi, còn như người công dân thì cũng phải có cất cái nhà củi, nhà kho hoặc là cất cái phòng tắm, vệ sinh gì đó, thì tất cả những cái người công dân đều làm cái đó, đâu có xin phép?”

Thì cái ông, không biết chủ tịch Mặt trận nào đó ở huyện, ông nói: “Người mà tôn giáo làm cái gì cũng phải xin phép hết!” Nghĩa bây giờ nói chung là làm cái gì, cất cái gì cũng phải xin phép hết!

Thiệt ra thì Thầy nói: “Như vậy là chúng tôi là tôn giáo thì chúng tôi phải xin phép hết, còn cái người công dân làm cái gì cũng không xin phép. Vậy thì chúng tôi không làm tôn giáo thì chúng tôi có được không? Như bây giờ chúng tôi cởi bỏ chiếc áo này ra thì chúng tôi là con người rồi, người công dân chúng tôi không có gì hết, vậy thì chúng tôi cất cái gì được?”

Thì ông ta nói: “Vậy thì cất cái nhà không được thờ Phật!”, “Tôi nói tôi đâu có thờ! Tôi không thờ ông Phật nào hết. Nhưng mà tôi vẫn là một tu sĩ, tôi không thay đổi gì hết, hoàn toàn tôi không thay đổi gì hết, tôi chỉ bỏ chiếc áo chứ tôi không thờ ông Phật đâu, thì tôi cất cái gì tôi cũng được hết! Giờ đồng ý thì tôi bỏ cái đó đi, tôi cất cái gì cũng được hết!”

Thành ra Mặt trận thua Thầy là chỗ đó: “Thì nếu mà ông chấp nhận, về tôi đem mấy cái tượng tôi gởi chùa hết. Ở đây tôi cất nhà cửa bao nhiêu kệ tôi, ông đồng ý không? Đồng ý thì tôi cất hết, tôi cất năm sáu bảy chục cái nhà lên, bởi vì tui là người công dân mà, tui có quyền tui cất chứ!”. Thì trong cái buổi họp ông kẹt lý, ông không nói được, ông nói “tôi thua Thầy!”

Cho nên tất cả những cái này, đều là nhờ như vậy đó mà nó không quậy phá Thầy chớ không khéo nó phá dữ lắm, không phải dễ dâu. Các con yếu yếu là nó bị, cho nên Thầy rút tỉa trong kinh nghiệm Thầy nhắc nhở.

Hôm nay là Thầy muốn đi lại những cái địa điểm để tạo cái, nhìn lại cái chỗ, nơi mà các con có thể ở yên ổn tu không. Và đồng thời mình khéo léo vì mình biết Phật pháp rồi, cách thức tu mình cũng biết rồi, mình chỉ cần ở yên thôi. Đừng có để ba cái ông Giáo hội này ông quậy phá mình lắm chớ không phải không đâu, nay đòi tiền này, mai đòi tiền kia.

(40:17) Như cô Diệu Hảo, con không biết là có giấy tờ chưa chớ nếu mà con có giấy tờ rồi mà con xin cất chùa rồi thì con biết mấy ông Giáo hội ông đến hoài, ông thăm viếng hoài, nhà nước không thăm chớ còn mấy ổng thăm. Đó là cái khó chứ không phải dễ đâu.

Rồi tiền bạc mình không có, Phật tử thì cũng không có cung cấp, chỉ lấy cái chút ít vốn liếng mình nghĩ là kinh tế mình nuôi chúng, thì lúc bấy giờ nó là một cái gánh nặng, nặng lắm, vừa ở trong mà vừa ở ngoài.

Còn Thầy ở đây, tuy vậy chớ Thầy rất dễ, là vì các con hết gạo Thầy chỉ viết bứt thơ hoặc là Thầy gọi điện thoại xin Phật tử ở thành phố họ đem về cho. Hoặc là không có tiền Thầy xin: “Bây giờ có đóng góp như vầy, Giáo hội kêu đóng góp như vầy, xin Phật tử giúp đỡ cho!”, thì họ sẽ giúp đỡ liền. Nếu mà các con, coi chừng là các con khó lắm chớ không phải dễ đâu.

Cho nên đứng trước cái hiểm họa của cái người tu sĩ hiện giờ, chúng ta gánh vác ở trên vai, nó hai phía, một phía là nhà nước, một phía là Giáo hội, nó không có đơn giản. Bao nhiêu tiền bạc gì nó cũng lần lượt nó cũng rút tỉa hết chớ không có…​


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  763-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như...