418- 8- TU ĐỂ LÀM CHỦ CHỨ KHÔNG PHẢI DIỆT THÂN NGŨ UẨN
(24:09) Bởi
vậy trong Thập Nhị Nhân Duyên nó có cái thân Ngũ Uẩn ở trỏng, chúng ta phải thấy
được cái thân Ngũ Uẩn. Trong Ngũ Duyên hay gọi là Ngũ Uẩn, thì nó có là sắc, thọ,
tưởng, hành, thức. ở trong Thập Nhị Nhân Duyên thì nó có cái sắc, rồi cái thọ,
cái tưởng, cái hành, cái thức, nó có cái thân Ngũ Uẩn của chúng ta ở trong đó.
Thí dụ như
chúng ta thấy nè, như nói về Thức, thì chúng ta thấy là Vô Minh nó mới sanh
Hành, thì Hành có rồi phải không? Thì bắt đầu từ Hành nó mới có Thức, Thức nó mới
có Danh Sắc. Danh Sắc là gì? Sắc là đã biết rồi, mà Danh là tưởng chớ nó đâu có
gì khác hơn! Cho nên, rồi cuối cùng thì tới Thọ, thì chúng ta thấy cái Thọ nó
có rồi.
Do vì vậy mà
chúng ta thấy thân Ngũ Uẩn của chúng ta nó nằm trọn ở trong Thập Nhị Nhân Duyên
ở trong đó. Còn những cái khác, thì những cái duyên khác là những cái duyên mà
nó tiếp xúc, rồi những cái duyên đó nó tạo cho chúng ta có một cái đời sống khổ.
Đó là Đức Phật
dạy về Ngũ Uẩn, chỉ cho cái thân con người gồm có năm duyên hợp lại, nếu thiếu
một duyên thì thân Ngũ Uẩn này, thì thân người không thành. Nếu trong cái Ngũ Uẩn
này mà thiếu một duyên thì nó không thành.
Thí dụ như
bây giờ chúng ta có sắc, thọ, tưởng, hành mà không có thức, thì như vậy là
chúng ta có cái thân, có cái cảm giác thọ mà có cái tưởng, mà thiếu cái thức,
thì không có cái thức thì ai biết cái thọ? Nó đau hay là nó lạc, hay hoặc là thọ
khổ thọ lạc, nó đâu có biết, phải không?
Mà nếu mà
bây giờ trong cái thân Ngũ Uẩn này nó mất đi cái hành, thì cái thân của chúng
ta như cái sắc và cái thân nó không có hành, thì nó ngồi như cục đất, nó đâu có
lăn qua lăn lại được! Thì như vậy nó, cái thức mà nó không hành thì nó cũng chẳng
biết gì hết, nó phải có cái hành.
Mà nếu mà
trong cái thân Ngũ Uẩn của chúng ta mà nó không có thọ thì nó như cái cây kia,
nó như cục đá kia, nó đâu có cảm giác là nóng, lạnh, hay hoặc là đau nhức, hay
là hỷ lạc, nó đâu có biết được. Cho nên nó phải có thọ nó mới thành ra cái thân
Ngũ Uẩn của mình, mà nếu nó thiếu cái duyên thọ thì nó cũng không thành.
(26:19) Mà
nếu mà thiếu tưởng, thì chúng ta ngồi lại đây, thí dụ như bây giờ chúng ta ngồi
đây mà chúng ta không có cái tưởng, thì cái đầu của chúng ta nó không khởi một
cái niệm nào hết, thì như vậy chúng ta không thành cái thân Ngũ Uẩn rồi.
Bởi vì cái
thân Ngũ Uẩn nó phải có cái tưởng, tức là cái thế giới tâm của nó, nó phải có
cái trạng thái siêu hình của nó. Do đó cái tưởng nó phải có, không thể nào mà
chúng ta dẹp nó, dẹp hết mà nó thành ra cái thân của chúng ta được.
Cho nên năm
cái duyên này nó hợp lại nó thành ra một cái thân của con người chúng ta, nó trọn
vẹn và đầy đủ.
Cho nên người
tu thiền không có nghĩa là chúng ta phá cái hành, chúng ta cũng không diệt cái
tưởng, mà chúng ta không diệt cái sắc, chúng ta không diệt cái thọ, mà chúng ta
cũng không diệt cái thức.
Tại sao vậy?
Tại vì chúng ta làm chủ nó chứ chúng ta không phải diệt nó.
Thí dụ như
bây giờ làm chủ cái sắc là cái thân của chúng ta. Mà sắc của chúng ta nó tiếp
xúc với sáu trần là sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp, nó tiếp xúc với những cái
trần cảnh ở bên ngoài, nó mới tạo ra cho chúng ta cái tâm tham dục, ham muốn.
Do đó thì
khi mà chúng ta muốn nói là diệt cái sắc, tức là ngưng cái sắc, thì tức là
chúng ta vượt lên trên cái chỗ mà nó tiếp xúc mà nó không có dính mắc, nó không
có tham đắm, nó không khởi cái tâm tham muốn, tham lam. Thì như vậy là rõ ràng
là chúng ta đâu có diệt nó, mà chúng ta làm chủ nó!
Cũng như bây
giờ cái thọ nó đau, thì chúng ta sẽ làm chủ cái đau đó, tâm của chúng ta không
dao động. Đó là cái thứ nhất, sau đó chúng ta đẩy lui cái thọ đó ra khỏi cái
thân của chúng ta làm cho chúng ta không thấy đau khổ nữa.
Bây giờ
chúng ta tưởng là hay mộng tưởng chiêm bao, chúng ta hay tưởng ra cái này, nghĩ
tưởng cái kia, do đó cái đầu óc nó hay lăng xăng, vì vậy mà chúng ta làm chủ nó
chớ không có nghĩa là chúng ta diệt nó, cho nó hết có tưởng, chúng ta làm chủ
nó.
Bây giờ
chúng ta không có cho nó mộng, chiêm bao thì nó không chiêm bao, chúng ta không
có cho nó khởi nghĩ một cái tưởng gì thì nó không khởi nghĩ. Mà cho nó là nó khởi
nghĩ, mà không cho nó thì nó không khởi nghĩ, gọi là làm chủ.
(28:27) Bây
giờ tất cả mọi cái này đều là ở trong cái hoạt động, tức là cái hành, mà chúng
ta bây giờ tịnh chỉ làm cho nó ngưng, nó không hoạt động nữa, thì cái tưởng nó
ngưng, cái thọ nó ngưng, cái sắc nó ngưng, nó làm chúng ta không có đau khổ,
không có cái dính mắc, cho nên chúng ta làm chủ được cái hành.
Cái thức là
cái biết, mà cái biết của chúng ta điều khiển cái biết chớ không phải để cái biết
nó điều khiển mình. Chính bây giờ cái biết nó điều khiển mình, nó muốn cái gì,
nó thích cái gì, cái thức mà chúng ta muốn cái đó, thức biết cái đó, thích cái
đó thì chúng ta chạy theo cái đó, cho nên chúng ta không làm chủ nó.
Cho nên nói
diệt tức là không phải diệt. Mà chúng ta làm chủ, điều khiển lại nó. Cho nên
năm cái duyên này được chúng ta điều khiển, mọi cái chúng ta điều khiển được nó
thì tức là chúng ta làm chủ được sanh, lão, bệnh, tử và chấm dứt luân hồi, chớ
không phải chúng ta diệt. Ở đây dùng danh từ diệt là làm cho nó đứng lại, làm
cho nó ngưng chớ không phải là làm cho nó chết, làm cho nó mất đi, nó không phải
vậy.
“Đó là
Đức Phật dạy về Ngũ Uẩn chỉ cho cái thân con người gồm có năm duyên hợp lại, nếu
thiếu một duyên thì thân người không thành. Mục đích dạy Ngũ Uẩn là chỉ cho
chúng ta đừng có mê lầm, cho cái thân Ngũ Uẩn này là ta…”
Cho cái thân
ngũ uẩn này là mình đó.
“… là
của ta, là bản ngã của ta.”
Mục đích cái
này là do năm cái duyên này hợp lại chớ nó không phải cái nào là của mình ở
trong này hết. Nghĩa là năm cái duyên này mà nó rã ra rồi thì nó không còn cái
gì, như một người chết thì năm cái sắc, thọ, tưởng, hành, thức này nó không còn
cái gì gọi là còn vĩnh viễn cho mình hết.
Cho nên người
ta lầm chấp cái thân Ngũ Uẩn này, người ta có thể lấy thức cho là cái ngã của
mình, hoặc là người ta cho cái sắc là cái thân này là cái ngã, hoặc là cho cái
cảm giác của chúng ta là cái ngã, hoặc là cho cái tưởng đó là cái linh hồn của
chúng ta là ngã, hoặc là các cái hành động đó là ngã, cho nên cái lầm chấp đó
mà Đức Phật không có chấp nhận.
Do đó chúng
ta phải học, phải hiểu để mà chúng ta không có lầm chấp nó. Vì vậy mà người ta
chửi mắng mình, mình không phải thấy đó là có cái ngã của mình, cho nên mình
không có giận hờn người ta chửi mắng mình.
Người ta chửi
mình chó, tức là mình nghĩ rằng mình là chó, cho nên vì vậy mà có cái của mình
hay hoặc là mình đã bị người ta chửi chó. Nhưng mà sự thật cái thân này người
ta chửi chó mà đâu phải là mình? Mà đâu phải là của mình, mà cũng không phải bản
ngã của mình, cho nên nó đâu là chó gì đâu mà sợ?
Nó chỉ là một
duyên hợp, không thể nào có cái gì là của mình trong đó. Cho nên vì mình hiểu
thấu suốt được như vậy, cho nên người ta chửi mình, mình không có giận. Còn
không mình lầm chấp, mình cho cái thân của mình là ngã, vì vậy mà mỗi lần có
cái gì mà bất toại nguyện, không đồng ý thì mình giận, mình tức, mình buồn,
mình phiền, mình làm cho mình đau khổ.
Đó là những
cái mục đích của Phật muốn dạy chúng ta cái thân Ngũ Uẩn là để nhắm vào cái chỗ
mà chúng ta lầm chấp cái đó là của mình, cái đó là cái bản ngã của mình hay hoặc
là cái đó là mình.
(31:34) “Đại
Thừa đã lầm lạc, lấy thức uẩn mà làm thần thức, chơn như Phật Tánh. Thiền Tông
cũng đã lầm lạc, lấy thức thanh tịnh không liên hệ với ngũ căn cho là Phật
Tánh.”
Thiền Tông
thì cũng lầm mà Đại Thừa thì cũng lầm, cho nên những cái nhà Đại Thừa và những
nhà Thiền Tông này xây dựng trên một cái sai lệch, làm cho con đường tu nó chẳng
đi tới đâu. Vì thế mà biết rằng các thiền sư họ nói gì nói, họ huyền thoại những
câu chuyện gì câu chuyện, nhưng chúng ta đã rành, vì vậy mà chúng ta biết rằng
họ tu chẳng tới đâu hết.
“Tất cả
các duyên Ngũ Uẩn này kết hợp thành ra thân con người, nếu thiếu một duyên
trong năm duyên này thì con người không còn là con người nữa. Một trong năm
duyên này hư hoại thì các duyên kia đều hư hoại theo, không còn duyên nào sót lại.
Trong Thập Nhị Nhân Duyên Phật đã xác định điều này rất rõ.
Trong
Mười Hai Nhân Duyên này hợp lại thì Đức Phật gọi là thế giới đau khổ. Trong Mười
Hai Nhân Duyên này tan rã thì Đức Phật gọi là thế giới hết đau khổ. Trong mười
hai duyên này gồm có con người và môi trường sống của con người, như chúng ta
đã thấy có năm duyên là thân Ngũ Uẩn: hành, thức, Danh Sắc tức là sắc và tưởng,
thọ, là năm duyên.”
Như hồi nãy
Thầy đã nói, thì ở đây Thầy cũng xin nhắc lại để cho chúng ta biết rằng mười
hai duyên này nó chỉ cho cái môi trường sống và cái bản thân của chúng ta ở
trong cái môi trường sống đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét