405- 4- Ở TRONG CHƯỚNG NGẠI MÀ VƯỢT QUA TẤT CẢ
(05:31) Hỏi: “Kính
bạch Thầy và Cô Út! Khi con bị một người đối xử xấu, thí dụ như bị đánh, bị chửi
hoặc hay nói xấu con v.v. Nhưng khi họ bị nạn nếu con giúp đỡ họ thì đó có gọi
là xả tâm không? Và nếu con có ý nghĩ không đội trời chung với người đó thì có
gọi là tâm dính mắc ác pháp hay tâm còn chất chứa không?”
Đáp: “Câu
hỏi này được trả lời, trước tiên là đạo đức, kế mới là xả tâm ly dục ly ác
pháp. Một người làm khổ mình tức là người xấu, không tốt, là người ác.”
Cái người mà
chửi mình nói xấu mình hoặc là đánh mình làm cho mình đau khổ, tức là mình phải
hiểu người đó là người ác chứ không phải là người thiện rồi.
“Khi họ
gặp nạn ta giúp đỡ họ thoát nạn. Thứ nhất, ta đứng trong góc độ nhân quả.”
Nghĩa là
mình đứng ở trong góc độ nhân quả tức là đạo đức đó, thì họ gặp tai nạn, họ là
cái người mà làm cho mình đau khổ nhất, thí dụ vậy đi, mà họ gặp tai nạn, là
mình đứng ở trong góc độ nhân quả mà mình thấy họ tai nạn thì mình giúp đỡ họ,
đó là mình đứng ở trên cái nền đạo đức của đạo Phật, tức là đạo đức nhân quả,
thấy người ta khổ không có nỡ tâm mà bỏ người ta.
Mình đã hiểu
biết, họ làm ác thì tức là họ phải thọ lãnh những cái ác do cái nhân quả đó, mà
bây giờ chính họ đã tai nạn, đó là cái quả ác đã đem đến cho họ đó, thì mình
không nhẫn tâm, vì mình đang thực hiện thiện pháp ở trong nhân quả mà.
Cho nên thấy
họ khổ thì mình giúp đỡ họ, mà mình giúp đỡ họ không có nghĩa là giúp đỡ để họ
không thù oán mình nữa. Mặc, họ có thù oán hay không thù oán thây kệ họ, nhưng
mình đứng ở trong góc độ nhân quả mà làm cho hết bổn phận của một người tu đạo
đức, của một người thực hiện đạo đức của đạo Phật.
“Thứ
hai là xả tâm thù hận ác pháp.”
Nghĩa là
mình làm được như vậy tức là mình xả được cái tâm ác ở trong lòng của mình. Mà
nếu mình thấy rằng cái tâm của mình mình làm như vậy một cách gượng gạo, thì tức
là mình chưa xả đâu.
Mà mình làm
một cách gượng gạo như vậy là mình cũng chưa đứng ở trên cái đạo đức nhân quả nữa.
Đạo đức nhân quả không cho chúng ta ở trong cái tâm gượng gạo, ở trong, còn cái
ác pháp ở trong cái tâm mình.
Khi mình hiểu
được ác pháp thì người ta có làm khổ mình cách gì thì mình vẫn giữ tâm của mình
rất là thiện, không bao giờ có hận, có oán, có thù họ hết. Mà họ không có gặp nạn
thì thôi, thì chúng ta cũng thản nhiên, mà họ gặp nạn thì chúng ta không nghĩ,
giúp đỡ liền chớ chúng ta cũng không nghĩ gì khác hơn hết.
Mà nếu mà
chúng ta đã đứng ở trên góc độ nhân quả mà giúp đỡ họ, mà tâm chúng ta rất thản
nhiên, thì đó là chúng ta đã xả cái hận thù ở trong tâm và cái ác pháp ở trong
tâm của chúng ta đó.
“Còn
ngược (lại) với ý nghĩ không đội trời chung về nhân quả là kết thêm nhân ác.”
Nghĩa là cái
nghĩ ở trong đầu của mình là thấy ghét người này, họ chết bỏ chớ không giúp đỡ
họ gì hết, đó thì do đó mình lại kết thêm cái nhân ác ở trong cái nhân quả khổ
cho mình.
(08:33) “Về
xả tâm thì chưa ly được ác pháp…”
Nghĩa là về
cái phần xả tâm thì coi như là mình chưa có xả được.
“…
tâm mãi còn ôm ấp đau khổ.”
Nghĩa là còn
buồn phiền họ, còn tức giận họ.
“Kinh
Pháp Cú dạy: “Lấy oán trả oán thì oán chồng chất thêm oán, lấy ân mà trả oán
thì oán kia sẽ tiêu trừ!”.
Bởi vậy
đạo Phật thiết lập Chánh Pháp: Lấy bệnh khổ làm thuốc hay, lấy hoạn nạn làm
thành công, lấy gai góc làm giải thoát, lấy ma quân làm bạn đạo, lấy khó khăn
làm sự tác thành, lấy bạn tệ bạc làm người giúp đỡ, lấy kẻ chống nghịch làm người
giao du, lấy sự thi ân như đôi dép bỏ, lấy xả lợi làm vinh hoa, lấy oan ức làm
đà tiến thủ, thế nên ở trong chướng ngại mà vượt qua tất cả.”
Cho nên ở
đây các con thấy, trong cuộc sống hàng ngày mình có những cái đối tượng mà tu tập
xả tâm, đó thì: “lấy kẻ chống nghịch làm người giao du”, nghĩa
là người nào luôn luôn, những cái người đó họ làm cho mình khổ đau bao nhiêu
thì mình lại lấy người đó mình giao thiệp với người đó, để cho mình càng lúc
mình xả được cái tâm, còn mình tránh né mình sợ người đó, thì ngàn đời cái tâm
của mình không xả đâu.
Cho nên nó
càng gặp những cái chướng ngại, cái khó khăn, thì mình lại càng gần cái chỗ chướng
ngại khó khăn đó để mình tu tập cái tâm của mình, thì ở trong cái Bảo Luân
Vương Tam Muội này Đức Phật đã dạy những cái lời dạy này.
“Người
học đạo ngày nay không dám dấn thân vào mọi sự trở ngại.”
Nghĩa là thấy
những cái chỗ mà trở ngại, thấy những cái chỗ mà khó khăn thì mình đi tìm cái
chỗ yên tịnh, cái chỗ không có ai mà chửi mắng mình, không có ai làm cho mình
khổ, mình ở chỗ đó, thì ngàn đời mình tu nó cũng chẳng tới đâu hết.
Mà mình, cái
người mà học đạo mà biết được, mình dám dấn thân vào những cái nơi mà trở ngại
đó, thì khi mà gặp trở ngại thì nó không còn trở ngại nữa. Còn mình ngại, mình
trốn đi, mà khi mình gặp những cái sự trở ngại thì mình không thể nào mà đối
phó.
“Bởi vậy
Chánh Pháp của Phật cao thượng vì vậy mà mất cả, đáng tiếc, đáng hận biết bao!”
Đây thầy đọc
lại cái câu của cái bài kinh:
“Người
học đạo ngày nay không dám dấn thân vào mọi sự trở ngại nên khi gặp trở ngại
thì không thể nào đối phó. Chánh Pháp cao thượng vì vậy mà mất cả, đáng tiếc,
đáng hận biết bao!”
Đó là cái
câu hỏi của Từ Nguyện, Thầy đã trả lời, để biết rằng chúng ta sống trong chướng
ngại để mà chúng ta vượt ra chướng ngại. Cái đó chính là Đức Phật đã dạy trong
Bảo Luân Vương.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét