385- 12- NHẮC TÂM CHÁNH NIỆM TỈNH GIÁC TRONG BỮA ĂN
(31:09) Hôm
nay tiếp tục Thầy, sau cái giờ giảng Thầy sẽ kiểm tra lại cái thời tu của mấy
con, để Thầy xem coi cách thức ngồi coi nó vững chưa. Và đầu tiên thì Thầy sẽ bắt
đầu Thầy trả lời những cái câu hỏi. Đây là những cái sự tu tập, hỏi ra để cho
nó biết cách thức mà tu tập thực hành cho nó đúng.
Cô Liễu Tâm
này thì cô ở ngoài Hà Nội, cô gởi cho thầy một bứt thơ. Thì cô cũng đang ở
trong, người cư sĩ ở trong gia đình, nhưng mà cô lập cái thời khóa cách thức
tu, hỏi Thầy coi thử coi sự tu tập như vậy có đúng không, cho nên Thầy có trả lời.
Đầu tiên thì
cô hỏi:
“Kính bạch
Thầy! Con xin thưa hỏi Thầy về sự tu tập của con, xin Thầy từ bi chỉ giáo!
Theo như
trong cuốn tập, Thầy đã dạy con tu tập định Chánh Niệm Tỉnh Giác. Về nhà con thực
hành, con chia ngày hai thời, mỗi thời năm phút. Và cách nhau một phút con lại
nhắc chừng là “Ăn cơm, tôi biết tôi ăn cơm!” Như vậy con mới tập tỉnh thức được
năm phút không có thất niệm. Thưa thầy, tu như vậy có được không?”
Nghĩa là cô
này cổ tập trong cái bữa ăn của cô, cô tu tập tỉnh thức trong cái sự ăn uống.
Mà cô chia làm một ngày cô ăn hai bữa cơm mỗi ngày, cho nên cô lấy cái thời
gian đó mà cô tu tập năm phút. Thì như vậy là cái thời cô tu như vậy đó thì tốt
hay là xấu, thì cô có trình cho thầy là năm phút cô không có thất niệm.
Nghĩa là suốt
trong cái thời gian mà ăn, thì cô tu khoảng độ năm phút, còn những cái thời
gian khác thì cô không có tu. Cho nên chỉ năm phút cô tập rất là tỉnh thức
trong cái hành động của mình mà không bị thất niệm, tức là không có tạp niệm
xen vào.
Đáp: “Nghe
pháp, hiểu được pháp là một điều khó.”
Nghĩa là thầy
giảng cho các con nghe, từ cái giáo án rồi đến các giới hành, coi vậy chớ nó
không đơn giản đâu, nghe mà hiểu được nó không phải dễ.
“Nghe
pháp, hiểu pháp và biết áp dụng tu tập đúng pháp, hợp với khả năng và cái thời
gian của mình…”
Tức là cái sức
của mình, khả năng của mình có cái thời gian nó bao nhiêu đó, mình tu nhiều
cũng không được, mà tu ít thì cũng không tốt.
“…
thì nó còn khó hơn gấp bội lần”
Nghĩa là gấp
đôi lần. Khi mình nghe pháp, rồi mình hiểu được pháp là một điều khó rồi. Thế
mà khi biết áp dụng vào cho đúng khả năng, đúng thời gian với mình để mà tu cho
đạt được cái kết quả đó, thì nó gấp bội lần, tức là nhân đôi lên.
“Sự
trình bày tu tập của con đúng với ý thầy đã dạy. Hãy cố gắng tu tập sẽ có lợi
ích và kết quả tốt cho con!”
Nghĩa là cái
thời gian tuy rằng tu ở trong những cái bữa cơm như vậy, trong năm phút như vậy,
nhưng mà cái kết quả nó không thất niệm. Do đó thì thấy ngay liền cái sự tu tập
của mình đã có kết quả liền. Và từ đó mình tập luyện dần, mình tăng lên thì nó
sẽ có cái thời gian dài hơn. Hơn là bây giờ mình tu nhiều, tu suốt cái bữa ăn của
mình mà cái kết quả nó lại không có, nó có tạp niệm.
Do đó trong
bữa ăn vậy, thì trong cái bữa ăn ít ra thì mình cũng từ ba mươi phút, người nào
nhanh lắm thì cũng hai mươi phút một bữa ăn, có người ăn lâu thì cũng cả tiếng
đồng hồ, nhưng mà người ta chỉ tu có năm phút.
Đó thì các
con thấy, phân chia để cho hợp với khả năng của mình tu là một điều rất là khó
chớ không phải dễ. Mà tu phải đạt được cái chất lượng, cái kết quả, chứ tu mà
không có kết quả thì đừng có nên tu, bởi vì mình tu mà không có kết quả thì tức
là dậm chân tại chỗ, tu hoài nó không tới đâu.
Đó là cái
cách thức mà tu tập cho nó đạt được kết quả. Vì vậy mà hôm nay thì cô tuy ở miền
Bắc xa xôi mình, nhưng cô cũng đạt được những kết quả tu, và cái bức thư mà Thầy
sẽ gởi lại cho cô cũng là một cái niềm tin cho cô nỗ lực, cô tiến tu hơn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét