381- 8- CÓ LẬU TẬN MINH MỚI THẤY KHỔ NHƯ THẬT
(18:10) “8.
Con thấy đời rất khổ. Vậy khổ như thật được so sánh với cái khổ mà chúng con thấy
như thế nào?”
Cái khổ như
thật, cái danh từ mà gọi là khổ như thật thì hiện bây giờ các thầy thấy khổ, biết
khổ, nhưng mà như thật thì chưa thấy. Khi nào mà các thầy đã có cái tâm vô hạn
thì các thầy mới thấy được cái khổ như thật. Cho nên cái người mà có cái tâm đó
rồi thì họ thấy cuộc đời này họ ngao ngán, họ sợ lắm.
Cho nên, còn
bây giờ thì các con biết khổ nhưng mà chưa đâu, thấy cái gì còn vui còn ham chứ
chưa phải là như thật. Còn như thật thì cái vui là cái khổ nhất của cái khổ của
cái thế gian này.
Cho nên đối
với một người tu, cái mà đau khổ, cái mà xảy ra cho bệnh tật, tai nạn, đau khổ
thì họ không sợ đâu, mà họ sợ những cái cám dỗ, họ sợ những cái lạc của thế
gian: Từ cái ăn ngon nè, từ cái bánh, cái đường nè, từ những cái cám dỗ họ, họ
sợ cái đó nó dễ làm họ sa ngã lắm, họ sợ lắm, họ rất sợ!
Vì họ thấy
như thật, thì tức là họ sẽ thấy những cái lạc đó mà họ sợ. Còn chúng ta chưa thấy
như thật cho nên những cái ăn ngon chúng ta còn thích. Biết khổ chớ đâu phải
không biết, biết chớ, biết nhưng mà nó vẫn còn thích, tức là chưa như thật.
Mà muốn như
thật như vậy thì có cái pháp hướng nhắc tới nhắc lui thì nó phải như thật, chớ
còn thiếu pháp hướng thì không đạt được cái như thật. Và nhờ cái pháp hướng đó
mà chúng ta đi tới cái chỗ mà Lậu Tận Minh, thì bây giờ mới thấy khổ như thật
đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét