372- 16- ĐẠO PHẬT KHÔNG HỀ YẾM THẾ, TRỐN TRÁNH HAY CHỊU ĐỰNG
(43:01) “Kính
bạch Thầy! Nhiều người cho rằng đạo Phật là đạo yếm thế, chán đời, trốn khổ, thủ
tiêu đấu tranh và chịu đựng áp bức. Xin Thầy chỉ dạy cho chúng con được rõ!”
Thật sự ở
đây thì các thầy cũng thấy rõ ràng, cái sự áp bức của sanh tử ở trong thân tâm
của chúng ta. Bây giờ chúng ta đang sống chứ chúng ta chưa biết nó, cái áp lực
của nó sẽ giết chúng ta ngày mai chết, chúng ta chưa biết.
Cho nên cái
áp lực đó nó rất là mạnh, nhưng mà chúng ta, vì chúng ta là những kẻ vô minh,
mù tối, không có thấy, cho nên chúng ta tưởng rằng chúng ta sẽ còn sống dài, sống
lâu. Bữa nay còn vui chơi được, chưa có gì, để rồi chơi cho đã đi rồi mới vô
tu, hay hoặc là chơi cho đã đi rồi mới tu, từ từ tu, chớ lật đật gì!
Nhưng mà sự
thật cái đó là cái áp bức nó đang bức bách chúng ta ghê gớm, cái sanh tử nó bức
bách. Cái tử vong nó sẽ bức bách chúng ta không có thì giờ khắc mà chúng ta,
chúng ta đừng nghĩ rằng chúng ta sẽ sống, chúng ta sẽ chết trong giờ cuối cùng
ngay đây hay là một lát nữa không chừng.
Cho nên ở
đây chúng ta phải thấy rằng, một cái con người tu mà theo đạo Phật không phải yếm
thế, mà họ là một người tích cực ở trong cái sự chiến đấu với nội tâm của họ, để
họ giải phóng cho họ ra khỏi cái sự đau khổ của kiếp làm người.
Chớ họ không
phải là người yếm thế, yếm thế là như thế nào? Họ đi vào cái nơi yên tịnh để họ
sống thoải mái dễ chịu, đừng có ai mà làm động họ này kia.
Chúng ta rất
là động, hàng ngày chúng ta tu tập, chúng ta đối diện với cái tâm của chúng ta
nè, chúng ta đánh nó từng phút nè, chúng ta đập nó từng cây nè. Đi kinh hành
chúng ta cũng không thể nào mà nghỉ ngơi để cho nó kẽ hở mà cho nó đến đánh vô
chúng ta được.
Chúng ta
phòng ngự đến cái mức độ mà phải tỉnh thức cao nè, chứ không phải một thằng
lính mà ngồi canh cửa mà ngủ gục đâu, chúng ta rất tỉnh thức.
Cho nên vì vậy
phải thấy rằng cái hành của chúng ta là cái hành không phải là kẻ yếm thế chán
đời đâu, mà cái hành rất là tích cực, đem hết sức lực của mình ra hành, để mà
chiến đấu với nội tâm.
Cho nên
chúng ta đâu có phải xa lìa cái thân này đâu, xa lìa cái xã hội này đâu? Chúng
ta đâu có xa lìa. Nhưng mà chúng ta biết, những cái người xung quanh, những cái
đối tượng xung quanh đều là những sợi dây trói buộc chúng ta, làm chúng ta
không giải phóng được cái sanh, lão, bệnh, tử của chúng ta, giải phóng được cái
sự chết chóc của chúng ta.
(45:27) Cho
nên vì vậy mà chúng ta phải bứt họ ra, bỏ họ ra, để chúng ta một mình để mà chiến
đấu, để đánh lại nó, để mà chúng ta thành tựu được cái, làm chủ được cái sự sống
chết của chúng ta.
Cho nên
chúng ta rất tích cực chứ không phải là tiêu cực. Nhưng mà tích cực không có
nghĩa là một cái người đó bỏ đời. Người ta nỗ lực người ta thực hiện, người ta
còn biết bao nhiêu người đang khổ để người ta hướng dẫn, người ta giúp họ để mà
vượt qua. Mình đã không biết lội làm sao mình cứu những người khác được?
Cho nên ở
đây, coi như cái người tu sĩ đạo Phật hiện bây giờ, họ đang hằng ngày, họ đang
tích cực để làm những việc, thì họ bỏ bê tất cả những công việc xã hội, công việc
của mọi người họ bỏ bê hết. Họ không bỏ bê đâu! Họ đang tích cực để làm cho họ
được, rồi từ đó họ đem lại cái cuộc sống cho những người khác, bằng một cái hạnh
phúc an vui trong cái sự tu tập của họ.
Cho nên họ
làm công việc của họ, chứ sự thật ra họ đang tích cực với xã hội hết sức lớn. Họ
làm được, họ giải thoát, tức là họ sẽ làm được bao nhiêu người giải thoát!
Còn bây giờ
chúng ta làm không được sự giải thoát này, thì chúng ta bây giờ có ở đây mà làm
ra cơm ra gạo mà đem bố thí cúng dường cho những người khác, càng làm cho người
ta khổ đau thêm nữa. Vì họ ăn không ngồi, họ vay nợ đó thì họ càng nghèo đói. Họ
thấy sung sướng quá họ cần gì làm?
Cho nên họ
ngồi đó họ chờ chúng ta nhỏ từng hột gạo xuống cho họ ăn, thì lúc bấy giờ họ
càng chết đói luôn nữa! Còn họ phải tự lực họ cứu lấy họ, họ làm, thì cái cuộc
sống họ nó mới vĩnh viễn, mới hẳn hòi. Còn bây giờ, thấy cho được rồi cứ làm biếng
không có làm, để chờ chúng ta cứ ít bữa cái đem gạo để bố thí cho họ.
Cho nên có
nhiều người họ nói cháy nhà là khỏe lắm, ít bữa là chúng ta có đầy đủ đồ hết.
Thật sự chúng ta ngu si đem cho ba cái thằng này, nhân quả này, thì nó còn nói
cái lời nói đó, thì thiệt là đủ thấy rằng cái chuyện làm từ thiện của chúng ta
có ra gì không?
Cho nên
chúng ta phải biết rằng, người nào tạo nhân quả thì phải gánh chịu cái nhân quả
đó. Trong cái cảnh khổ của người khác thì chúng ta an ủi họ là vì…
(Xem tiếp
ở Pháp hành 34)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét